Tổng tài ở trên tôi ở dưới

  -  
k href="/client/css/dropcap.css" rel="stylesheet" type="text/css" /> Tổng Tài Ở bên trên Tôi Ở bên dưới - Khương tè Nha ~ Chương 397 # mobile
*

Tổng Tài Ở trên Tôi Ở Dưới
*
ePub A4A5A6
"Là việc đột xuất, anh cứ tự từ ăn uống đi, em đi trước đây." dịp Tiểu Niệm cấp vã rời đi trước bàn ăn, thế lấy túi cùng áo khóa ngoài liền đi ra ngoài.

Bạn đang xem: Tổng tài ở trên tôi ở dưới


Mộ Thiên Sơ ngồi tại đoạn đó, nhìn mẫu ghế trống không sau khi Thời tiểu Niệm rời đi, từ sau khi khôi phục lại ký ức, hắn vĩnh cửu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bặt tăm ở trong khoảng mắt của hắn.
Từ Băng chổ chính giữa vẫn đang nghe lén kéo cửa ra đi ra, nhìn về phía Thời tè Niệm tránh đi lông mi nhăn lại, "Thiên Sơ, sao cháu không phòng con nhỏ nhắn lại."
Bà còn chuẩn bị muốn sản xuất một chút cơ hội cho Thời đái Niệm và mộ Thiên Sơ, công dụng Thời đái Niệm lại chạy mất, y như hôm đi chụp hình ảnh vậy.

Xem thêm: 11 Cách Massage, Xoa Bóp Vú, 5 Lợi Ích Của Việc Massage Bầu Ngực


Mộ Thiên Sơ trường đoản cú trước bàn ăn đứng lên, tiếp cận trước mặt Từ Băng Tâm, góc nhìn vẫn chú ý về dòng ghế trống trống rỗng kia, cười cợt khổ nói, "Có những việc dù mình bao gồm làm thế nào cũng không thể bức tường ngăn được, chỉ hoàn toàn có thể để cô ấy từ bỏ từ quay đầu lại cơ mà thôi."
"Sốt ruột thì rất có thể làm được gì, nếu như như lòng của cô ấy ấy quan trọng trở về được, thì bức tường ngăn cũng vô dụng mà thôi." chiêu mộ Thiên Sơ khẽ nói, "Bá mẫu, con hoàn toàn có thể chờ đợi."
Từ Băng Tâm tất cả chút đau lòng cơ mà nhìn phái mạnh trai con trẻ tuổi trước đôi mắt này, tại sao Tiểu Niệm không hiểu, người bầy ông bởi thế mới có thể mang đến hạnh phúc cho nhỏ bé, sao con bé xíu lại lần khần quý trọng chứ.
Mộ Thiên Sơ cười cợt nói, điện thoại di đụng vang lên, hắn cầm smartphone di hễ lên, trên màn hình hiển thị một tin nhắn
Mộ Thiên Sơ núm chặt điện thoại thông minh di đụng trong tay, mắt buông xuống, ánh nắng nơi đáy mắt càng ngày càng tối tăm.

Xem thêm: Unit 14 Language Focus Unit 14 : International Organizations


Đây là đây đó là lời hứa ở đầu cuối của cô giành cho Cung Âu, cô nhất mực sẽ tạo cho hắn thoả mãn, không để lại các ký ức ko vui nào.
Thời đái Niệm cấp vã đi về phía trước, Phong Đức đang ở cửa ngóng đợi, thấy được cô lễ phép cúi đầu, "Thời… Tịch tiểu thư, cô đang đi tới rồi. Xin lỗi tôi vẫn chưa sửa được."
Phong Đức đưa tay nhận lấy áo khoác và túi của cô ấy để treo lên, nói rằng, "Thiếu gia còn đang ngủ, Tịch tiểu thư vào nhà bếp trước đi"
"Tốt." Thời đái Niệm gật đầu, lại ko nhịn được hỏi, "Mấy thời nay hắn vẫn tại đây sao, ko đi bệnh viện nữa sao, hắn khỏi dịch rồi?"
Đề cập đến bệnh lý của Cung Âu, Phong Đức cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở lâu năm một tiếng, "Thiếu gia không thèm xem xét thân thể của mình chút nào, cứ ra ra vào vào bệnh viện suốt, tất cả lần còn thẳng rút ống truyền dịch ra rồi đi mất, người nào cũng không răn dạy được. Cảm mạo thì cũng gần khỏi hẳn rồi, cái tôi thấp thỏm là lần trước bị trấn hễ não, nếu ngài ấy không cố gắng tĩnh chăm sóc e rằng sau đây sẽ vướng lại di chứng."