Mẹ ơi thế giới mênh mông mênh mông không bằng nhà mình
"Mẹ ơi quả đât mênh mông không bởi nhà mình. Mặc dù rằng phú quý vinh quang, vinh quang không bởi có mẹ...", vừa nghe không còn lời bài bác hát trong một quán cà phê, tôi gọi điện khước từ một cuộc hẹn với trở về phòng.
Bạn đang xem: Mẹ ơi thế giới mênh mông mênh mông không bằng nhà mình
Gia tài tôi với lên tp hơn mấy năm nay chỉ là 1 trong những chiếc rương cũ trường đoản cú thời còn học tập phổ thông. Tôi giữ số đông bức hình của tất cả gia đình, hình của người mẹ thời còn trẻ con (lúc chưa sinh ra tôi), bức thư phụ thân gửi khích lệ tôi trước một kỳ thi học viên giỏi, chiếc áo len màu xanh lá bà mẹ mang từ bỏ Bắc vào dành riêng cho tôi... Mỗi món đồ là một kỷ niệm, chỉ chiếm giữ một trong những phần ký ức, một quả đât diệu kỳ.
Niềm vui con em Tết về.
Năm lớp 10, tôi học tập trường huyện giải pháp nhà hơn 40 cây số. Phụ thân và mẹ cẩn thận chuẩn bị rất nhiều đồ đạc, xếp gọn cả vào chiếc rương nhỏ. Phụ thân bảo cái rương kia quý lắm, là tiến thưởng cưới của ông bà nội dành cho, giờ giao lại mang đến tôi. Phụ thân chằng gọn chiếc rương vào sau xe rồi chở tôi đi nhận lớp cùng tìm phòng trọ trên loại xe cub cà tàng. Bà mẹ đứng phía đằng sau dõi theo, rưng rưng nước mắt.
Nhận giấy báo trúng tuyển đại học, một đợt nữa cả cha và bà mẹ lại gói ghém phần đa yêu yêu đương vào chiếc rương nhỏ, cùng tôi lên thành phố nhập học. Tôi cho thêm vào đó gần như tấm hình gia đình, thư của cha, áo của mẹ, vài ba món quà… như lời cảnh báo phải cố gắng không ngừng. Năm nhất đại học, tôi đi làm việc thêm để tích lũy chi tiêu, được từng nào tiền tôi đựng cả vào rương để vào cuối tháng đóng tiền trọ. Về phòng, thấy cửa mở, mẫu rương nằm chỏng trơ, toàn cục số tiền bị đem hết. Tôi ngẩn fan hồi lâu. May thay hầu như thứ tôi quý duy nhất - kỷ vật gia đình vẫn còn nguyên đó. Thế giới của tôi vẫn còn đó nguyên đó…
Trở về phòng, mấy câu hát trong bài mẹ tôi cứ lởn vởn vào đầu. Tôi nghĩ về về mẹ, về cha, về cả gia đình, về đầy đủ kỷ niệm. Sau khi có bài toán làm tại thành phố tôi lại bẵng quên. Tôi cuồng xoay với mớ các bước bộn bề, với đầy đủ cuộc gặp, dự án cá nhân. Mẫu rương nằm yên im bên góc phòng, bị đè ngợp bởi giấy tờ, đồ đạc phía trên. Tôi vô trung ương quá, hay phương pháp sống thành thị đã khiến cho tôi cố kỉnh đổi.
Nồi giết kho đông của mẹ.
Nhấc máy hotline điện về nhà, bà bầu thều thào nội dung điện thoại. Mấy ni trời trở lạnh, nên bà bầu bị ốm. Phụ vương thì sẽ đi đón đứa cháu nội học tập lớp 1 về. 1 mình mẹ sinh sống nhà, nghe giọng yếu đuối lắm. Bà bầu bảo ăn cháo rồi uống thuốc đang khỏi thôi, tuy thế tôi biết bà mẹ nói vậy nhằm tôi ngoài lo. Tôi suýt khóc qua điện thoại, chỉ kịp dặn bà bầu nhớ giữ lại gìn sức khỏe rồi cúp máy.
Cũng bằng giờ này năm trước tôi đã hào hứng cho kế hoạch chuyến du lịch dài ngày thuộc đám bạn. Tôi chọn cách đi để tự thưởng cho mình sau một năm thao tác vất vả. Tôi hotline điện về công ty xin phụ huynh Tết này không về. Thân phụ ngăn cản kêu tôi về, bà bầu thì gọi điện thoại cảm ứng thông minh lên khóc rức. Nhưng tôi vẫn đi như kế hoạch. Tôi chỉ nghĩ đơn giản Tết là khoảng thời gian nghỉ ngơi, đem lại cảm hứng làm việc. Không chỉ có vậy các anh chị em tôi cũng về đông đủ. Tôi còn trẻ, không lập mái ấm gia đình nên nếu đi được thì cứ đi.
Xem thêm: Ebook Tuổi Thơ Dữ Dội Pdf /Prc/Epub, Tuổi Thơ Dữ Dội
Mỗi ngày, chị em đều call điện hỏi thăm tôi đang nơi đâu làm gì, tôi miễn cưỡng trả lời. Có lúc đang vui, tôi cũng chẳng thèm bắt máy. Tôi trở về quê hương sau chuyến đi, cũng là lúc vừa không còn Tết, tín đồ mệt nhừ. Mẹ lo lắng chăm sóc, cha thì ngồi yên ổn trên ghế dõi vào. Mấy hôm sau, tôi lên lại thành phố và quay trở lại với guồng quay quá trình của mình, chẳng kịp hưởng chút bầu không khí Tết còn sót lại.
Năm nay, do ngừng tốt quá trình và bài toán học yêu cầu tôi được ngủ Tết sớm. Đám bạn lại rủ rê đi du ngoạn trải nghiệm mấy ngày Tết. Tôi chưa nhận lời, vì ước ao tìm xúc cảm mới lạ hơn. Sáng nay, sẽ ngồi cafe thì vô tình nghe được bài hát đó. Lời ca đủng đỉnh rãi, da diết kéo tôi vào đa số hồi tưởng thừa khứ. Như những thước phim con quay chậm, tôi bàng hoàng nhận ra mình đã quăng quật qua rất nhiều điều. Bao gồm cha, có chị em và Tết sum họp năm nào.
Được sinh sống bên bố mẹ là điều hạnh phúc.
Tôi ghi nhớ như in cái xúc cảm mong chờ bà bầu đi chợ Tết đem về tấm áo bắt đầu cho mấy anh em. Là đầy đủ đêm 30 chúng tôi ngồi xúm mặt đống lửa canh nồi bánh chưng, nghe phụ vương kể về thuở yêu thương mẹ. Là hầu như ngày đầu năm mới xúng xính đi chúc Tết bọn họ hàng. Là nồi giết kho đông của Mẹ, là “chiếc bánh cóc” cha gói riêng, là kẹo mứt đầy đủ đầy… tết bình yên. đầu năm mới của những bé xíu bỏng tuổi thơ êm đềm, nghe như vừa mới đây thôi, ngay sát lắm.
Vậy mà hiện giờ tôi thành kẻ ích kỷ với số đông ham thích bản thân. Tôi quên mất Tết - cả vùng trời kỷ niệm. Tôi âm thầm mở cái rương - cả một trái đất riêng đầy ắp tình yêu của gia đình còn nguyên đó. Chẳng gì đối chiếu được khi còn mẹ, còn cha, còn chiếc Tết sum vầy cả gia đình. Gắng giới bên ngoài có mênh mông, rộng lớn đến đâu cũng không bằng nhà mình như câu hát còn văng vẳng trong đầu.
Tết này con về nhà, cha mẹ ơi…
Phan Quốc Hiệu
Cuộc thi viết "Tết đoàn viên" vày nhãn sản phẩm dầu ăn uống Neptune kết hợp cùng vanphongphamsg.vn tổ chức triển khai (từ 12/1 đến 15/2) là địa điểm để người hâm mộ chia sẻ, gửi gắm vai trung phong tư, nỗi niềm của bản thân mình khi buộc phải xa đơn vị vào thời gian Tết, thông qua đó nhấn dũng mạnh giá trị truyền thống của gia đình Việt thuộc thông điệp "Về đơn vị đón Tết, mái ấm gia đình trên hết". Bài tham gia dự thi được trình bày dưới dạng text tối đa 1.000 từ, bởi tiếng Việt, có dấu, font Unicode, hẳn nhiên 3 hình hình ảnh minh họa hoặc video clip có thời lượng không thực sự 3 phút, format flv hoặc mp4, cố nhiên tiêu đề bội phản ánh nội dung câu chuyện. Người dự thi tải clip lên Youtube rồi gởi đường link cho vanphongphamsg.vn. |