Đọc truyện ngắn hay về tình yêu

  -  

Nếu để nói về thân phận tình yêu, tất yêu không nói đến hình bóng fan phụ nữ. Ấn tượng thứ nhất khi suy nghĩ về những nhân vật thiếu phụ trong truyện ngắn ở trong phòng văn Hà Thị Cẩm Anh là vẻ đẹp. Cái vẻ đẹp hoang sơ, nghịch vơi, cái đẹp của người thanh nữ ngoài 40 tuổi: “Cái cổng bé dại vẫn yên ổn lìm. Lòng chị rối bời. Ngày xuân này qua đi. Mùa xuân khác thường đến để với tuổi trẻ của chị đi theo. Ngay sát 40 tuổi chị vẫn đẹp. Đẹp một cách hao mòn, quặn thắt trong nỗi cô đơn, trống vắng triền miên cùng vô tận” (Giải vía).

Bạn đang xem: đọc truyện ngắn hay về tình yêu

*

Phụ cô bé chính là 1 phần của đời sống, chú ý họ ta hoàn toàn có thể đoán được một trong những phần cuộc sống sẽ hiện sinh. Rộng ai hết, thiếu nữ trong truyện ngắn của Hà Thị Cẩm Anh là phần đa con người yêu làng phiên bản của mình. Đối cùng với họ cái thung lũng mê say Dồ, xóm Chiềng Va vừa là khu vực vĩnh viễn nhốt chặt các thành viên, nhốt chặt phần nhiều thửa ruộng bậc thang, nhốt chặt cả mọi ngôi làng... Vào trong trái tim nó. Tuy vậy cũng chính này lại có vẻ đẹp riêng: “Thung lũng đê mê Dồ với đầy đủ ngọn núi hôm nào thì cũng phun mây trắng xóa; núi thì bao giờ cũng yêu cầu đội mây white trên đầu. Công ty sàn thì phải giữ lửa. đơn vị sàn nhưng mà thiếu nhà bếp lửa cháy bập bùng mỗi đêm, thiếu phần đa sợi khói tỏa ra mỗi ngày thì nơi ở ấy vô cùng lạnh"; “Khi đã ở trên sống lưng núi thì tất cả mọi bi quan phiền đều bay biến cả” (Nước mắt đỏ, tr.15). Mẫu vẻ đẹp núi rừng được thiếu nữ nhìn thấy ở số đông góc cạnh. Đó có thể là “yêu say đắm sự hùng mạnh mẽ của con sông này... Trường hợp sợ rất nhiều ngọn núi cao thì sông đã chẳng yêu cầu là sông Mã như bây giờ. Trước kia dòng sông này chỉ là con suối lớn...” (tr.12). Tình yêu này đã cải biến chuyển một đứa trẻ con 9 tuổi: “Được đi thuộc chị, được sống hòa mình vào thân chốn vạn vật thiên nhiên hoang dã tôi cảm giác lòng mình lặng ổn và hạnh phúc hơn khi trong nhà nghe mế thủ thỉ tiền nong, phụ vương bàn cho chức tước đoạt ở vùng quan trường cùng bạn bè của ông. Tôi cũng yêu số đông khu rừng, tôi yêu phần đông ngọn núi và các ngôi làng mạc như chị” (Nước mắt đỏ).

Nhưng đông đảo người phụ nữ Mường đó lại không vừa sức níu kéo hầu hết người bọn ông. Họ biết làm cho hũ rượu thiệt ngon, sản phẩm rượu bằng nếp cẩm “Thứ nếp cơ mà chỉ Mường Dồ mới có”, được ủ “với một trang bị men được chế bằng lá cây thuốc quý cơ mà cũng chỉ tất cả người lũ bà Mường Dồ bắt đầu biết làm. Tuy nhiên rồi loại chất men say nồng, ham mê ấy vẫn không đủ sức để níu kéo được gã thợ săn trở lại”. Bởi, đàn ông như “con lộc nhòn, nay sống núi này, thoắt mẫu mai đã chạm chán ở rừng kia”, là những người “sống lang bạt kì hồ” (Của hồi môn).

Làng Chiềng Va ấy, đàn bà 16 tuổi chưa lấy được ông chồng đã là gái già. Phiên bản năng bầy bà chính là lợi thế lớn của thiếu nữ trong truyện ngắn của Hà Thị Cẩm Anh. Đọc truyện ngắn của chị, thân phận thiếu nữ dù rất đẹp và mỏng dính như một loại lá trên cây cỏ rợp thì sự trái ngang, lỡ dở cũng đeo bám họ. "Họ cả đời new chỉ vài ba lần bước chân ra khỏi Mường Chiềng, là loại bọn bà chỉ biết mặc váy, tè ngồi, tầm nhìn không dài hơn nữa được loại liềm đi rẫy” (Một nửa của người bọn bà).

Dường như có sự trái hướng với đa số chuyện tình thơ mộng là hôn nhân không hạnh phúc, yêu nhau nhưng chưa tới được với nhau, rồi chửa hoang, rồi chờ đợi. Tất cả dồn lên song vai mỏng tanh mảnh của người phụ nữ. “Một nửa của người bầy bà” không chủ định nói tới chuyện tình yêu. Đó là đông đảo ẩn ức, phần lớn tức tưởi của một người đàn bà vội vàng vã bỏ ông chồng giống như khi vội vàng quyết định kết hôn. Ở đó chỉ với là loại kết của một cuộc tình, chính là sự đơn chiếc của người bọn bà và đứa con. Cuối cùng sự oan nghiệt đẩy con người đến tận cùng, không có nỗi đau nào hơn khi biết người cưỡng hiếp mình (cha của phụ nữ mình) đó là chồng đứa em gái.

“Của hồi môn” nhắc về mẩu truyện tình dở dang của đôi trai gái phía sau những câu xường: “Câu xường giao duyên thiệt đẹp. Lòng tín đồ lại y như một mẫu vực sâu thăm thẳm. Đáy vực đen ngòm. Thiếu nữ nhẹ dạ, cả tin như chị em tôi, một khi đã vô tình sẩy chân rơi xuống thì khó lòng ngoi lên được” … “Sau mỗi tối xường hai bạn lại gặp nhau bên bếp lửa đơn vị mộng râu tôi. Hai bạn quấn quýt nhau như hai nhỏ chim chẻo pheo vào mùa mon Ba”; “Bà vẫn yêu nông phất như câu xường giao duyên nên không tồn tại quyền trách cứ người lũ ông đã trải qua cuộc đời phụ nữ của mình”. Điều an ủi sau cùng là một bài bác thơ hay, đồ vật “của hồi môn” người phụ vương để lại. Ít nhất, bạn đọc còn thấy dẫu sao, sau đều phút giây quấn quýt, sau hầu hết mưu sinh suy tính đời thường, bé người vẫn tồn tại giữ chút “tình xưa”.

Trong “Chuyện tình mặt bến sông xưa”, “Người lính pháo 21 tuổi, nam nhi trai trẻ em lần đầu tiên yêu với được yêu vùi khuôn mặt nóng bừng vào thân thể thơm nồng và ngát mùi hương hoa cải của cô đàn bà Mường yêu thích thổn thức dặn dò: Anh đi rồi anh vẫn trở về kho bãi sông này để gặp gỡ em. Em đang là vk anh rồi! tốt nhất định chúng mình phải đạt được nhau. Bắt buộc sống cùng với nhau cho tới hết cuộc đời em ạ”. Cả đời chờ đón người yêu cùng là tía con mình trở về bến hoa cải. Mẩu chuyện dẫu có bi đát vì thanh nữ nhân vật chủ yếu đến khi chết vẫn chưa chạm chán lại tín đồ yêu. Tuy vậy họ chưa có phút giây nào không nghĩ là về nhau, họ không nói xấu, nghĩ về xấu về nhau.

Xem thêm: Mua Pháo Đài Số Full - Review Sách Pháo Đài Số

Tôi mê say “Trăng rằm”, bởi vẫn đang còn tình lứa đôi mà lại vẫn có tầm khoảng lặng của các con người đi trải qua không ít chiều bão gió. Ở đó, nhân đồ Lão (ngoài 70 tuổi) yêu thương người bọn bà bọn họ Trương (kém lão khoảng chừng mươi mùa rẫy) sinh hoạt Mường Dồ, lần trước tiên có nói trường đoản cú yêu: Lão yêu bà! với lão cũng cảm nhận được rằng trong tim bà gồm lão. Đã lâu lắm rồi! Cả nhì người không có ai nói chuyện kia thành lời. Với sẽ chẳng khi nào họ nói”.

Sắp chẵn 10 năm, cứ mỗi tháng một lần lão lại từ Mường Phấm xuống Mường Dồ thăm bà lão. Hai fan ở cùng mọi người trong nhà chẳng được bao lâu. Chắc hẳn rằng chỉ đủ thời gian để nạp năng lượng nhạt miếng trầu. Họ không nói với nhau một lời, nhưng khi về Mường Phấm, lão mừng rỡ suốt cả mon trời. Lão khỏe khoắn hẳn lên, domain authority dẻ hồng hào trở lại. đêm hôm lão ngủ trọn giấc hơn... Cái xúc tình cảm yêu khiến cho không chỉ ông lão mạnh khỏe hơn nhưng "bà lão mỗi lần trẻ rộng một chút”.

Mối tình xế láng mãn chiều này, cả hai người, không ai bàn tính đến chuyện hôn nhân. Tuy cả hai không còn cháy sáng như ngọn đèn dầu, dầu chưa cạn thì lửa vẫn còn đang cháy, nhưng lại cả nhì đều không thích chạm tay vào. Cả hai đều ngại, tuổi thọ cả rồi. Hành động ấm cúng nhất mà hai người dân có tuổi yêu thương nhau, hay chính xác là yêu thương nhau dễ dàng chỉ: “nắm đem bàn tay chai sần và nhăn nheo”.

Phải xác minh rằng, câu chuyện tình yêu trong những tác phẩm của Hà Thị Cẩm Anh mặc dù “mãnh liệt” thì cũng còn “nhẹ nhàng, không đủ độ” với người đọc. Ví như trong “Chuyện tình mặt bến sông” bao gồm vài lần nhắc đến yếu tố tình dục, sự đụng va của cơ thể: “Những cánh hoa rải xoàn trên thân thể quyến rũ và trinh trắng của nàng. Bầu ngực đầy đặn, phập phồng trong cánh hoa màu sắc nắng sáng. Gã trai nhì mươi mốt tuổi vùi khía cạnh vào chỗ eo bụng thon nhỏ dại với đều đường cong hiền hậu của người đàn bà Mường Dồ”, thì “Giải vía” cũng chỉ dừng tại hình ảnh “Mái tóc dài black của người lũ bà 40 tuổi vừa được vấn lên thành một búi nhỏ gọn sau gáy mau lẹ bị xổ tung ra phủ kín đáo cả khuôn ngực vạm vỡ của gã nhân tình. Anh lồng những ngón tay rắn chắc, chai sạn của chính bản thân mình vào tóc rồi vừa vuốt ve sầu vừa nói: Em à, anh chờ mãi rồi. Đợi cả trăm năm rồi mới có được ngày này à".

Trong rất nhiều truyện về thân phận phụ nữ có lẽ rằng Giải vía là truyện độc nhất vô nhị của Hà Thị Cẩm Anh viết về vấn đề tình yêu đúng nghĩa. Bởi vì đó không chỉ có là hầu hết chuyện riêng tư của bọn bà và đàn ông, mà là đều câu tình tứ, và quan trọng đặc biệt hơn là lời yêu thương được thốt ra nhiều lần. Giải vía tối thiểu có 2 lần người bọn ông chờ đợi cô gái từ 20 năm trước giờ vẫn nói: “Anh yêu em. Anh sẽ phủ bọc che chở mang lại ngọn núi cao vời vợi này của anh”; “Anh rút lui và đứng trường đoản cú xa nhìn em với yêu em từ vị trí rất xa ấy như anh đã từng có lần làm như thế”; “Anh là rừng già. Em là núi non. Rừng cùng núi khi nào cũng có nhau. Cũng gắn kết, cũng bảo phủ nhau. Không có rừng thì núi đơn độc lắm em ơi”.

Nhưng chuyện tình yêu cũng chỉ là loại cớ, là ngọn nguồn, là cảm giác để Hà Thị Cẩm Anh viết về đời sống fan Mường ở bạn dạng làng của mình; là sự phản phòng “đánh thức cái bản năng từ bỏ vệ của một bé thú hoang bị dồn đuổi đến cùng” trong câu hỏi vứt cái máy hình ảnh và tờ giấy vào truyện “Một nửa của người đàn bà”; là tình yêu sâu nặng nề với núi rừng: “Của rừng ăn uống một mất mười”.

Xem thêm: Những Hình Ảnh Hy Vọng Mang Đến Niềm Tin Và Động Lực Và Niềm Tin Cho Cuộc Sống

Từng trang văn của Hà Thị Cẩm Anh dìu dịu đấy mà lại cũng đủ làm fan đọc rơi nước mắt. Họ thương mang lại kiếp lũ bà, yêu với được yêu, tưởng là quyền lực của phụ nữ, nhưng hóa ra lại vời vợi xa, xa với mịt mờ như những ngọn núi phủ bọc thung lũng mê man Dồ.