ĐÀO QUANG HUY

  -  

Nếu bao gồm hai kiểu người: người nghĩ nhiều về tương lai, cùng người nghĩ nhiều về quá khứ, thì tôi luôn là kiểu thứ hai. Nghĩ về quá khứ ko phải là kiểu “ăn mi dĩ vãng” suốt ngày bô bô ngày xưa tao thế nọ, thế cơ - trái lại tôi tất cả xu hướng khắc kỷ và sợ nhận những lời đãi trét - mà là, tất cả những cảnh tượng mà tôi đã trải qua đến nay vẫn cứ rõ mồn một, không tài như thế nào xua đi được (bệnh nghề nghiệp?). Những lời nói tốt những gương mặt, khoảnh khắc xuất xắc giai đoạn, chỉ cần tôi tất cả một *ấn tượng* với tích tắc chúng xảy ra, ngay lập tức lập tức chúng được cất vào bảo tàng của tôi, với một ngày ngẫu nhiên làm sao đó sẽ được tái hiện. Điều này khiến tôi đôi lúc cảm thấy lúng túng và mắc kẹt trong cái thời gian. Hệ quả là chứng mất tập trung vào thực tại khiến tôi khốn đốn nhiều lần.

Bạn đang xem: đào quang huy

Một hệ quả nữa của việc này đó là sự áy náy. Nghĩ lại trong suốt thời gian sống, tôi đã đắc tội với rất, rất nhiều người. Người ta bảo: kẻ cho vay thì có thể quên, nhưng người vay thì ko bao giờ quên, nói ‘ơ quên’ là nói phét. Cũng có lý. Tính tôi không giỏi thù dẻo với ai, ngứa mắt thì nói rồi thôi, nhưng nếu tôi là người có lỗi với ai đó thì lại tự nhớ rất lâu. Xin lỗi thì đã muộn, nhưng cũng chẳng giải quyết được gì. Cuối thuộc chỉ tất cả thêm những cục đá dằn vặt lớn nhỏ trong nội tại nhưng tôi không gỡ được.

Hôm ni niên thông thường nguyệt tận, chú ý lại cơ thể đã có dấu hiệu già, tôi ko muốn bị níu chân bởi những sự việc trong thừa khứ nữa, càng không muốn đeo đá nữa, chỉ muốn trở thành kiểu người thứ nhất. Tất cả một việc chưa bao giờ làm được, năm ni tôi sẽ quyết trung tâm thực hiện: đó là tự tha thứ mang đến mình.


*

Hôm nay bận không về quê được, nên ban đêm mình nấu dở cơm thắp hương, sắp ra hai chiếc bát, nhị ly rượu, rồi lại thay đổi lại một ly thành ly bia vì chưng bia thì khoái khẩu ông bản thân hơn.

Cho đến bây chừ mình vẫn không có thói thân quen ôm hôn bố mẹ, ông bà. Môi trường xung quanh ngày bé bỏng của mình không nhiều thấy phần lớn cử chỉ quan tâm như mọi bạn bây giờ. Fan trong gia đình không quen ôm hôn nhau, bên láng giềng cũng hiếm, không có bất kì ai để ai bắt chước. Ai cũng lo có tác dụng ăn, học tập hành, ai ai cũng lo giữ lại ý tứ, cùng không khí hồi ấy vẫn ám mùi đông đảo nỗi “sợ” vô hình dung vô cớ vốn sẽ hun dính từ thời kỳ trước, do vậy yêu thương luôn luôn chỉ được biểu đạt qua những hành vi quan trung khu (đôi khi tương đối tọc mạch) rộng là tiếng nói hay cái ôm. Mình số đông chưa bao giờ nói “con yêu bố/mẹ”, giỏi là “cháu yêu ông” hồi ông còn ở đây. Chưa bao giờ.

Nhưng hôm nay mình thức dậy và quan sát trời quang mây tạnh sau mấy ngày mưa phất phây - như thể bề trên vẫn ban cho ngày đẹp với yên tĩnh để người ta thực sự làm một cái gì đó, tốt nghĩ mang đến một ai kia - bản thân nghĩ đến ông cả ngày. Bi quan cười là dịp còn giao tiếp được cùng nhau thì ta chỉ thấy đa số phiền hà của bạn khác: bởi bài toán họ tồn tại là vượt hiển nhiên!, đến khi họ xa rồi thì ta mới bắt đầu nhớ với liến thoắng phần nhiều lời tri ân tri eo mà người ta chả nghe được nữa. Thực ra thì sau khoản thời gian ông bản thân đi xa một thời gian, quan điểm nhận của chính bản thân mình về cái chết cũng nuốm đổi, rằng những người dân đã đính bó cùng với ta một thời gian đủ thọ thì không khi nào “chết” trước lúc ta chết. Rất nhiều khoảnh khắc của họ, các giọng nói hay câu cửa miệng của họ, vẫn vẫn sống chừng nào ý thức của ta còn. Chỉ không giống rằng khi vẫn ở hai thế giới khác nhau, ta chỉ hoàn toàn có thể giao tiếp một chiều, với không còn thời cơ cho các cái ôm, hôn đồ lý. Điều ấy nhiều lúc làm mình tự khắc khoải, bao gồm cả nhớ tiếc nuối. Và mình nghĩ, đấy bắt đầu chỉ là sự việc khắc khoải giữa mình với ông là ruột thịt bí quyết nhau hai chũm hệ, rồi đến “lúc” của phụ huynh mình (cách một ráng hệ) thì nắm nào nữa? Và thậm chí đến chính mình khi sẽ có đậc ân vợ ông xã mấy chục năm mà bỗng một ngày một người đi trước, thì người ở lại, cùng với mọi tháng năm còn sót lại ấy, bắt buộc còn xung khắc khoải bao nhiêu.

Ông mình đã dạy mình nhiều điều trong lúc sinh thời, cả vấn đề ông qua đời cũng cho chính mình một khái niệm trước tiên về sự xa biện pháp thể lý vĩnh viễn. Phần dựa vào vậy nên vừa mới đây mình đang nỗ lực thực hành những cử chỉ yêu thương nhiều hơn nữa với những người dân ở mặt mà mình còn có thể tương tác, những người cũng sẽ già dần. Bây giờ là ngày giỗ ông, một ngày rất đẹp trời. Tuy ko còn tiếp xúc được mà lại mình cùng với ông luôn luôn có một mối liên kết nào đó gần lắm. Ngày này 5 năm ngoái mình còn đang bận khóc ầng ậc, tiếng thì sau tuần hương tôi đã một bí quyết vui vẻ, ngồi uống rượu(+bia) và xơi mồi. Không hẳn là giao diện “vui vẻ trở lại” khi người ra đi đã/sẽ chìm vào quên lãng, nhưng mà vui vày mình vẫn hiểu ra rằng người ấy đã ngồi như nào, xơi hình dáng gì, ề à câu gì, cùng với uống được chừng như thế nào :)).


Thời biệt

Trời nhì buổi, Mai-Hôm bất nhị

Sông đôi bờ, tư-bỉ là nhau

Tiễn em chẳng cất câu chào:

Người đi kẻ ở tri giao một lòng.

Nơi cung nguyệt dụng tâm siêng nhất

Chốn nhật thường tất bật đua chen

Dòng nồng ta gác thanh lịch bên

Dòng khiếp sẽ ủ chăn mền ấm em

Hãy hoá chuyển bóng hình nhân ngãi

Thành thênh thang rạm ái tứ bề

Ngày thời rộ tiếng chim ve

Đêm vang dế ếch cũng là đẹp cao

Cầu mang đến em bát cơm thanh bạc

Mong tuần trà nước lạt hương bay

Mong em không có đủ đầy

Cầu đến em có những ngày đủ Không

Nước tới biển rồi theo phong vĩ

Sẽ về thành giáng thuỷ non ta

Ta ko chờ nhớ lúm hoa

Ta ko khắc khoải tay ngà này đâu!


Sonet 1 - Ái ca

Khi bạn đón tình thương vào lồng ngực đầy dục cầu kiềm soát

Tình yêu thương tung cánh bay xa khắp cuộc đời

Khi bạn buông đôi tay đã ê chề rã rạc

Muôn hướng tình cảm lại hội tựu thành người.

Tình yêu là triền cỏ xanh rì

Cho đa đoan ngả lưng bên bông hoa sám hối

Tình yêu được coi là dòng suối kiên trì

Mài giũa đau thương thành cuội sỏi

Tôi đã đi và tôi đã về

Với ân đức chẳng biết tất cả thời ly

Trái tim khô héo, trái tim tràn trề

Vô thường, băn khoăn làm chi.

Xin lòng thật thà như lúc đứng trước cỏ hoa

Xin nồng trên môi câu ái ca


Ngắn gọn: Anh muốn lấy em làm vợ.

Đây là lần thứ hai anh bao gồm ý nghĩ về hôn nhân này vào đời, lần thứ nhất là một ao ước muốn ‘vội vàng’ ở đoạn cuối của một mối tình đã 3 tuổi. Anh biết nó vội vàng, vì chưng anh vẫn còn bị những mâu thuẫn chưa giải quyết, và gồm thể sẽ ko bao giờ giải quyết được, với cô ấy, dày vò. Còn lần này là lúc anh đã chín chắn hơn cùng biết bản thân cần gì, ao ước gì - những điều đang hiển hiện nơi em. Vậy thì nghĩ một giải pháp nghiêm túc, còn điều gì khác để anh phải ngần ngại nữa. Anh muốn lấy em làm vợ, chứ không muốn về sau lại tìm với lấy vợ để làm em. Cuộc đời đã bòn rút của anh nhiều thứ, nhưng lại mang đến anh gặp em để đáp đền. Anh cảm thấy may mắn khi đón em vào lòng, cùng vẫn còn quá hời để đưa cho cuộc đời mấy quả khế nữa.

Tâm trí anh xưa nay ngỡ đã như thực vật, nhưng giờ đây nó lại bao gồm thể, như giải pháp em miêu tả, “nhảy nhót”! Đúng, nó đang nhảy nhót trước em. Anh biết rồi. Anh đang lần lượt thổ lộ tình cảm của bản thân qua một lối nhưng mà người ta bao gồm thể gọi là vồ vập, tuy nhiên kì thực nó rất thành khẩn, với (anh hi vọng là) dịu dàng. Anh ao ước được tiếp tục dịu dàng với em vào cả phần còn lại của đời anh.

Và em luôn luôn có quyền nói “Không”. Ngắn gọn, thẳng thắn, cộc lốc… gì cũng được. Em hãy đừng ngại từ chối nhé mỗi khi nghe tới một điều gì điên rồ từ anh cơ mà em không cảm thấy điều tương tự. Một lời từ chối đơn giản chỉ gồm thể làm cho anh trân quý em hơn mà lại thôi. Anh rất thoải mái với những lời thẳng thừng. Người ta cứ tiếc công dã tràng, nhưng hiển nhiên là nhỏ dã tràng không phật lòng trước những đợt sóng xô thẳng thừng. Đó là bí quyết tự nhiên vận hành, và bọn chúng mình cũng đang sống vào thực tế.

Bộc bạch với em là điều anh cần phải làm, và anh đã thực hiện tức thì bất luận hậu quả là gì. Tất cả như vậy thì anh, và bọn chúng mình, mới giữ được tấm lòng vô tư và thanh thản.


*

Nam Cao nói: “Một tín đồ đau chân có lúc nào quên được chiếc chân đau của chính mình để suy nghĩ đến một cái gì không giống đâu?…”

Hôm nay tất cả một tín đồ đau chân già kẹ thăm khu tôi.

Ở khu bè bạn toàn tín đồ già, xuất hiện thêm một bạn già ngồi xe pháo lăn nữa không hẳn là điều xứng đáng chú ý. Bạn ấy lướt qua trong những khi tôi tập trung vào một bức vẽ. Vài thắc mắc thăm loáng thoáng xa dần về cuối ngõ, rồi sát lại, với dừng mặt bàn coffe tôi ngồi. Tôi ngước lên nhìn: Đó là 1 bác độ ngay gần 80 với đôi mắt đã tương đối nhoè, từ đầu đến chân ngồi ghé trên mẫu xe lăn điện, trong bộ com-lê xanh tím than kẻ sọc và mũ phớt, cũ kĩ nhưng mà chỉnh tề. Bác bỏ hỏi thăm “nhà bà Thi” cố nhiên một điệu cỗ lịch thiệp. Tôi chỉ thuê nhà ở đây nên băn khoăn nhà bà Thi là căn nào, “nhưng hoàn toàn có thể anh đảm bảo sẽ biết” - tôi gợi ý.

Bác tiến về phía anh bảo đảm gần đó, lần này sở hữu theo sự chăm chú của tôi. Ra là bác đang đi từ è cổ Duy Hưng ngang qua phố này có việc, cùng khi qua trên đây thì thốt nhiên nhớ ra bà Thi! Bác mong muốn ghé vào thăm chũm nhân, tuy nhiên đã nhiều năm trôi qua không hề nhớ đúng mực được bên bà, nên bác đi hỏi khắp nhị khu. Thiên nhiên tôi thấy bùi ngùi. Bà ngoại tôi giờ lắm lúc không lưu giữ nổi mặt bé mình, nhưng lại nhớ cả ngày cả mon một trưa hè nào đi bộ qua mấy cánh đồng quý phái thăm tôi hồi còn bé tí, dũi thóc với quét hộ cái sân. Những người già có thể quên phần nhiều thứ mà ta nhớ, rồi lại nhớ số đông thứ mà lại ta quên. Anh bảo đảm hỏi qua một hai cư dân khác và cuối cùng tìm được địa chỉ. Bác bỏ cảm ơn anh trong lúc vịn tay vào xe cộ lăn cùng lẩy bẩy bước xuống đất. Anh đảm bảo ngoắc tay hotline Huy, đỡ bác bỏ lên phòng 310, chân bác yếu.

Cầu thang đơn vị C3 lúc này bỗng đẹp hẳn lên vẻ cũ nát bình thường của nó. Chiều tối Chủ Nhật ngày thu đông đuối rượi, tia nắng vàng thanh lọc qua tán cây thành từng dải sáng sủa êm ru phả lên chiếu nghỉ và chảy xuống từng lan can nơi tôi cùng vị khách già đi chậm như tập đếm. Tôi với chưng nói với nhau được đôi cha câu chuyện, về tôi thuê nhà, mẫu tay vịn cầu thang đã quá cũ, vệt dép cá tính của trẻ con… bốn khúc bậc thang hoá ra rất có thể trở thành một hành trình khi ta đi cùng với một vận tốc đặc biệt. Tôi không hỏi gì về dòng chân cần cà đề cập của bác, tuyệt về bà Thi. Thời điểm đó tôi chỉ thầm ao ước rằng bà Thi có nhà để chuyến viếng thăm này được toàn vẹn. Trả như bà đi vắng, thì một buổi chiều đẹp nhất như gạch như vun, với đa số duyên cớ bất chợt đã đi đường cho một mong ước rất thong dong của “ông lão tới từ hôm qua” này đây, toàn bộ được bày vẽ cùng nhau làm cái gi cho phí?

Chiếc cổng bằng tôn nhà 309 đóng góp kín. Nhà bà Thi, 310, ở phía trong và không có chuông cửa. “Chắc bà ấy bao gồm nhà đấy. Bà Thi ơii” - bác chủ nhà 309 nhìn ra và gọi giúp. Không có tiếng thưa, tuy vậy nghe thì biết có người trong nhà. Chưng trai đứng thẳng lưng đợi cửa, với quay thanh lịch cảm ơn tôi. Vâng cứ đợi khi nào bác vào được bên thì cháu xuống, tôi bảo thế.

Cửa bên mở cùng bà Thi nhìn ra. Qua ô cửa lật của chiếc cổng tôn, tôi thấy một phụ nữ nhỏ người với gương mặt tròn trịa, tóc muối tiêu xoăn và mắt sáng. Tôi chào bằng bác và thông tin rằng chưng có khách mang lại thăm. Bác Thi “vâng ạ” theo kiểu thanh lịch không so vai vế mà tín đồ già khu vực này hay dùng. Chưng trai vẫn đứng trực tiếp lưng, lặng lặng, khuất sau cánh cổng.

Bác Thi mở hé cổng chú ý tôi tò mò, tôi reviews rằng mình sống tại tầng 2, rồi phía sang vị khách. Bác bỏ trai lúc này mới ngả mũ cười:

- Bà Thi ơi.

- ……

- Hà hà, quá lâu rồi, không phân biệt ai à?

- ……

- Ôi! Anh Chính!!!

Chữ “anh” thốt lên đầy đủ để giám sát và đo lường cả một quãng thời gian: nếu hoàn toàn có thể chứng con kiến nhau già đi một phương pháp định kì, người ta thường đã call nhau bằng ông, bằng bà. Chữ “anh” như hấp háy lộ ra lớp hoa văn thứ nhất của một cổ đồ gia dụng nằm vùi trong bụi bờ quá khứ. Niềm vui hội ngộ của bác bỏ Thi rực rỡ cả xung quanh. Tôi không nghe được gì tiếp theo nữa, bèn lẳng lặng bỏ lỡ màn chào hỏi, chuồn xuống lan can và ra bên ngoài vùng nói chuyện của hai người. Tôi ngừng việc rồi, và cũng chỉ cần/chỉ nên biết đến thế. Bên trên tầng 3 một kho tàng nho nhỏ vừa kiếm tìm thấy. Cá thể tôi cũng sẽ được chia phần. Vừa đi xuống tôi vừa lan man lưu giữ lại lời nói của nam giới Cao: “Một người đau chân có những lúc nào quên được cái chân đau của bản thân mình để suy nghĩ đến một chiếc gì không giống đâu? Khi fan ta khổ thừa thì bạn ta không còn nghĩ gì mang đến ai được nữa”. Điều đó gồm thật ko nhỉ? tin tưởng rằng Nam Cao đang kể đúng về hầu hết kiếp người khổ nhức thời ấy, nhưng mà tôi cũng tin - hay đúng ra là hi vọng, rằng những người dân kém may khác, về sau, như chưng Chính, đã hoàn toàn có thể sống ít khổ rộng và bao gồm nhiều cơ hội để được tử tế hơn hoàn toàn như vậy. Bây giờ một sợi cam kết ức đã chỉ đường cho bác bỏ vào đây, và bác bỏ đã đàng hoàng với nó. Nhớ về một tín đồ bao năm không chạm mặt nghe ra thì đối chọi giản, tuy vậy một chuyến viếng thăm đích thực dẫu là tranh thủ, đâu chỉ là điều mà bất cứ ai trong họ cũng lựa chọn làm đâu.

Xem thêm: Top sòng bạc casino trực tuyến (casino online) đánh bài uy tín

10.11.19


Bác Châu là hàng xóm gần cạnh vách của tôi trong khu tập thể. Muốn vào nhà tôi buộc phải đi qua hiên chạy nhà bác.

Bác Châu vô cùng già, chừng 80 hoặc hơn, thỉnh thoảng không còn thoả hiệp được với một trong những nhóm cơ xuất xắc hệ bài tiết của mình, nhưng lại luôn thoải mái với hàng xóm. Từ phòng tôi có thể nghe thấy giờ nhạc Trịnh (bạn biết đấy, nhạc Trịnh tuyệt nhất khi nghe đến ké, nghe văng vẳng, thay vì chưng tự mở), hoặc nhạc thính phòng, tiếng phim truyện, đá bóng, nhạc đỏ… hay nhiên không khi nào nghe tiếng biện hộ cọ. Giả sử có fan hỏi tôi vắt nào là mặt hàng xóm phong cách mẫu, tôi biết mình sẽ chỉ sang công ty ai.

Viển vông tôi thấy những người già như bác Châu không phải chỉ là dân cư trong khu vực tập thể. Họ chính-là khu bè phái trong hình hài con người, lặng bình với xập xệ, và ngày 1 gần hơn với đưa ra quyết định giải toả. Có người tiếc, có người nói cuộc sống đời thường luôn yêu cầu chỗ cho những chiếc mới.

Hôm ni tôi về nhà lấy đồ lúc bác Châu đang giảm tóc. Tôi ít khi giao lưu với thường chỉ lo việc của mình, nhưng mẫu dáng thanh mảnh trong độc mẫu quần đùi của bác bỏ gợi mang lại tôi nhớ bác bỏ Diệp, một người mẫu đã từng là cao tay trong ngôi trường mỹ thuật nhưng mà tôi vẽ suốt bốn năm, từng ngồi bên trên ghế, trong độc chiếc quần đùi giống như thế. Không giống là chưng Châu còn đã ở trong trái đất này, sống đây, ngay xung quanh hiên, đang cắt tóc… thoải mái và tự nhiên tôi ý muốn xin chưng một giao diện ảnh, và với biện pháp xin xỏ mờ ám không rõ đầu đuôi của bản thân mình thì tôi thấy may là bác đồng ý.

- thay là cuối năm nay đi đấy à. Huy. Ở phía trên bao thọ rồi ý nhỉ?

- Dạ từ bỏ 2013 là… sáu năm rồi bác bỏ ạ.

- Ạ-hừừ. Lâu phết rồi đó nhỉ. - bác bỏ cười.

Sáu năm. Cũng lâu nhưng cũng nhanh. Từ bỏ lúc chưng Châu còn mau đi dạo mỗi buổi chiều và vạch rèm hành lang cửa số kiểm tra mỗi một khi có giờ mở cổng, cho đến đôi lần cung cấp cứu rồi họ hàng mang lại thăm. Sáu năm từ thời gian tôi đưa đón người yêu đi trở về về rõ khuya, cho tới khi quen thuộc mở loại khoá cổng đang trở bắt buộc khó mở hơn mà không buộc phải ai nuốm hộ đồ. Sáu năm rất có thể đủ cho rất nhiều, hoặc chẳng đầy đủ cho loại gì. Công việc, tình cảm, mức độ khoẻ, sự minh mẫn… Sự sống! từng nào là những đơn vị chức năng dài ngắn khác nhau để đo lường. Bức hình ảnh về bác Châu lúc này cũng thế: lúc này chẳng nói lên dòng gì, song về sau khi tới lượt tôi xập xệ, biết đâu nó lại rất có thể làm tôi lưu giữ ra rất nhiều.


*

Hey, this post may contain sexually explicit content, so we’ve hidden it from public view.

Learn more.


Đã nửa năm rồi, kể từ thời điểm ông ngủ không dậy nữa.

Giữa những cặp mắt đỏ hoe ngày hôm ấy, tôi nhớ nụ cười của chị Mai.

Ngày bố chị mất, mọi người đều khóc, ông cũng khóc, mang đến người đàn ông của mình. Chị Mai cười. Lúc này ông ra đi, cả đại gia đình khóc. Chị đứng cạnh tôi, ngơ ngác, cười. Chị là vậy - một nụ cười thường trực màu da cam.

- Huy-Huy ơi ông-ông đi đâu rồi?

- Ông đi xa rồi chị ạ

- Thế bao-bao giờ ông về?

Lòng tôi xéo lại trước sự ngờ nghệch của chị. Tôi biết chị vẫn sẽ cười nếu tôi trả lời rằng ông không về nữa, và vẫn sẽ cười như thế suốt cuộc đời của chị. Bằng cách nào đó cơ mà chất độc đã giết chết cảm giác buồn phía bên trong một con người, đồng thời có tác dụng tê liệt cả thời gian. Những gì chị học được, những người chị từng gặp và nhớ, sẽ còn mãi. Gồm lẽ ông chỉ như mọi khi, đang xách bố toong đi dạo đâu đó vào thế giới của chị cùng sẽ về trong bữa tối, chị sẽ cười và vô tư chờ đợi hình ảnh ấy trong khoảng ba, bốn mươi năm nếu không ai làm mang đến chị hiểu rằng ông đã đi hẳn. Mà thực ra, chị đâu cần phải hiểu? Trước một niềm tin được số phận kiến tạo cho, mãnh liệt đến như vậy, tôi đề xuất nói tránh giỏi nói thật thì mới thoả?

Tôi ko nghĩ được gì thêm, đành im lặng. Chị thời gian lắc loại đầu.

Thỉnh thoảng tôi suy ngẫm về thế giới của chị Mai. Tôi hình dung ra một không gian đầy ắp màu trắng, trống trải - color trắng của vô vàn chiếc khăn tang phủ lên những xúc cảm đã chết trước cả khi chị được sinh ra. “Mẹ”, “ông”, “thằng Tùng”, tuyệt thậm chí một đám ma… là những đốm le lói màu sắc khiến chị vui (?), khiến chị cười, chị chỉ biết gồm vậy! Chỉ gồm người khác với tôi biết rằng thời gian trong thế giới này sẽ tiếp tục phủ dần khăn trắng lên những đốm đa sắc ấy, và cuối cùng là lên thân xác chị.

Nhưng sự biết ấy chỉ làm cho khổ công ty chúng tôi và chỉ công ty chúng tôi mà thôi.

Tâm hồn cùng thân xác của tôi lành lặn hơn, thế giới của tôi tất cả nhiều màu sắc hơn, tuy vậy nếu chú ý ở một góc công bằng với thế giới của chị Mai, chưa chắc tôi đã hạnh phúc hơn.


Em ngủ.

Như mọi khi, ngon lành với mê mệt - một giấc nhiều năm nối ngày.

Hôm nay bỗng buồn quá.

Giấc ngủ của em, đôi khi, giống như một sự thử thách lòng kiên nhẫn. Giấc ngủ gồm những thời điểm vươn hẳn lên như một vòm đen bao trùm, bao bọc kín đi sự tồn tại của anh ở đây, khiến nó thật sự ngạt thở.

Có vẻ anh lại bắt đầu tiêu cực, nhưng biết có tác dụng sao. Anh không thể ngủ cùng bị rơi vào cơn giằng xé giữa hai điều khi nhìn em: lay em dậy, tốt để em ngủ tiếp.

Và kiểu gì nhưng anh chẳng để em ngủ. Anh thấy lẻ loi cùng muốn em cùng tỉnh dậy, nhưng tưởng tượng nét mặt lim dim, lơ mơ khi em chưa ngủ đủ, anh còn thấy lẻ loi hơn cả khi phải thức một mình.

Hoàn toàn bất lực đến ngắc ngẹn trước một giấc ngủ!

Anh hiểu rằng mấy thời nay tâm trạng của em đang ko được cân nặng bằng. Đằng sau những cái khoanh tay khép mình ấy hẳn đang là một linh hồn đang mong manh và hơi quá đỗi nhạy cảm.

Xem thêm: 7 Cách Đơn Giản Thôi Miên Người Khác Bắt Đầu Như Thế Nào? Cách Thôi Miên Cơ Bản Cho Những Người Mới Bắt Đầu

Muốn góp em cải thiện nó, vượt qua nó, một cách vui vẻ, nhưng anh cảm thấy nỗ lực của mình không có chút hiệu quả nào. Mặc dù rất ko muốn bị ảnh hưởng, nhưng dần dà với nhất là qua đêm nay, chính anh cũng bị vướng vào chiếc tâm trạng ủ dột, bi đát ấy, như một căn bệnh truyền nhiễm.

Em nằm khuất mặt phía tối, ngủ yên lành, ngủ phó mặc.

Mảnh trăng lưỡi liềm lúc này thật sắc lạnh, rọi xuống cả người anh như ánh sáng trong một chống xưng tội. Anh thấy ngột ngạt, anh phải viết, phải giãi tỏ một điều gì đó, phải ném hết tất cả những ưu phiền này ra cùng lại chờ đợi.