Bài viết số 2 lớp 8
TOP 62 bài viết số 2 lớp 8 (Đề 1 cho Đề 4), cố nhiên dàn ý đưa ra tiết, giúp các em học viên lớp 8 bao gồm thêm ý tưởng mới để kể về kỉ niệm lưu niệm với loài vật nuôi, kể về một lượt mắc yếu điểm với thầy cô, nhắc về việc làm khiến phụ huynh vui lòng, đề cập chuyện bán chó của lão Hạc cùng với ông giáo thật hay.
Bạn đang xem: Bài viết số 2 lớp 8
Nhờ đó, những em vẫn tích lũy vốn từ, rèn luyện kỹ năng viết văn tự sự phối hợp với biểu đạt và biểu cảm thiệt tốt, để nhanh chóng hoàn thiện nội dung bài viết số 2 lớp 8. Quanh đó ra, những em bao gồm thể xem thêm các nội dung bài viết số 3, số 5 để tích lũy thêm vốn từ mang đến mình. Cụ thể đề bài bác của 4 đề trong nội dung bài viết số 2 lớp 8 như sau:
Đề 1: Hãy nhắc về một kỉ niệm đáng nhớ so với một con vật nuôi mà em yêu thương thích.Đề 2: Hãy đề cập về một đợt em mắc khuyết điểm khiến thầy gia sư buồn.Đề 3: Kể về một câu hỏi em đã làm khiến phụ huynh vui lòng.Đề 4: Nếu là người được tận mắt chứng kiến cảnh Lão Hạc nói chuyện buôn bán chó cùng với ông giáo thì em sẽ khắc ghi câu chuyện đó như vậy nào?Tổng hợp bài văn mẫu mã lớp 8: nội dung bài viết số 2
Bài viết số 2 lớp 8 đề 1Bài viết số 2 lớp 8 đề 2Bài viết số 2 lớp 8 đề 3Bài viết số 2 lớp 8 đề 4Bài viết số 2 lớp 8 đề 1
Dàn ý bài viết số 2 lớp 8 đề 1
Dàn ý tham khảo số 1
A. Mở bài
- trình làng về con vật nuôi với kỉ niệm lưu niệm với nó:
+ công ty em có nuôi một con chó, tên là “Đốm”, nó sống với mái ấm gia đình em từ khi em còn nhỏ, cho lúc em học tập lớp 5 thì nó qua đời.
+ Quãng thời hạn sống với Đốm, em đã có không ít kỉ niệm đẹp, trong những đó, em quan yếu quên được lần Đốm đã cứu giúp em khỏi một nhỏ rắn độc.
B. Thân bài:
- thời gian xảy ra sự việc: lúc em học lớp 3, thời gian đó Đốm cũng được 3 tuổi.
- Trình tự:
+ Hôm đó, vào một buổi chiều, em thuộc 3 người bạn nữa dắt Đốm ra bến bãi cỏ sau nhà văn hóa chơi xua bắt.
+ bọn chúng em chạy xung quanh bến bãi cỏ, cười chơi vô thuộc vui vẻ
+ gồm lẽ bởi vì tiếng động nhưng từ trong một những vết bụi cỏ ven đồng, một con rắn trườn ra. Thời gian đó vừa xuất xắc em đã đứng gần kho bãi cỏ đó.
+ Em không còn hay biết vì chưng đang mải đùa, mãi cho đến khi thấy Đốm vừa sủa vừa chạy rất nhanh về chỗ em, em mới nhận biết con rắn sẽ trườn cho chỗ mình.
+ hôm nay em vô cùng tá hỏa và hại hãi, phân vân làm gì, Đốm nhanh như cắt vọt ra phía sau em sủa liên hồi.
+ Đốm xả thân đớp vào phần thân bé rắn tiếp nối rất nhanh, nó quăng con rắn ra xa khoảng chừng vài mét.
+ bé rắn liên tục trườn về phía nó định “ăn miếng trả miếng” nhưng lại Đốm cũng tương đối nhanh, nó chạy về sau tiếp tục dùng mõm quăng nhỏ vật nguy khốn ra xa hơn.
+ bé rắn bây giờ dường như biết mình cấp thiết thắng nổi Đốm, liền trườn về phía vết mờ do bụi rậm rồi trốn mất.
+ Đốm đuổi theo đến bụi rậm, gầm gừ, sủa thường xuyên như đang cảnh báo con rắn.
+ Sau đó, Đốm chạy về phía em, vẫy đuôi chạy quấn quýt bao phủ chân em như đang chất vấn xem em bao gồm bị yêu đương không.
+ lúc này em bắt đầu “hoàn hồn”, cúi cong người xuống ôm Đốm với nói lời cảm ơn. Thật may mắn vì nếu không có Đốm chắc rằng em sẽ ảnh hưởng con rắn kia cắn lúc nào không biết. Bao gồm từ lần đó, tình yêu của em dành riêng cho Đốm lại càng sâu đậm hơn.
+ Đốm cùng với em như một người các bạn thân, bao gồm chuyện gì vui hay bi quan em gần như tâm sự với nó.
C. Kết bài:
- cảm giác về Đốm và mọi kỉ niệm thời thơ ấu: mặc dù Đốm đã hết nhưng hầu như kỉ niệm về nó vẫn sống mãi trong tâm địa em.
Dàn ý tham khảo số 2
I. Mở bài
- Dẫn dắt vào thực trạng nào em đã đạt được chú mèo? ( được tặng kèm nhân thời gian sinh nhật, nhặt quanh đó đường đem đến nuôi,...)
- Chú mèo này tên ngươi Mi, trông chú rất dễ dàng thương
II. Thân bài
1. Diễn tả con mèo
- Vóc dáng, nước ngoài hình:
+ Thân hình: dài, trông như 1 trái đu đủ.
+ bộ lông: có bố màu: trắng, cam. đen (tam thể) trông khôn xiết đẹp.
+ Đôi mắt: tinh anh, nhìn rõ mặc dù cho trong bóng đêm.
+ Hàm răng: những chiếc răng sắc đẹp nhọn, trông rất đáng sợ khi mà lại nó nhe ra.
+ Đôi chân: gồm một lớp thịt dưới cẳng bàn chân của mèo để giúp đỡ nó đi thanh thanh và không gây ra giờ động.
+ Đôi tai: xuất xắc vểnh như nghe ngóng điều gì đó.
+ bộ râu: là kênh ra-đa, trông rất rất đáng yêu.
+ Miệng: nhỏ dại bé, xinh xắn.
- Khả năng, tính cách:
+ Bắt con chuột rất giỏi.
+ thích nũng nịu, yêu thích được vuốt ve.
+ không bẩn sẽ
2. Nhắc một kỉ niệm sâu sắc giữa em cùng chú mèo
- Một ngày, bởi tôi bận học vị trí này nơi kia không có thời gian nhằm quan tâm chăm sóc chú mèo nên đã xem nhẹ chú mèo.
- Đang học bài, mèo ta đến cạnh bên tôi kêu “meo meo" suốt. Tôi cho rằng nó đang có tác dụng phiền mình. Ráng là tôi đá một cái, nó văng ra xa.
- cụ nhưng, chắc hẳn rằng cú đá kia hơi to gan nên đã khiến cho chú mèo bị thương.
- Nó rên “hừ hừ”, khi học bài xong, tôi đột nhiên nhớ cho tới nó không biết có sao không vì chưng khi nãy tôi đã lỡ chân đá nó.
- Tôi tức thì chạy đến bên xem nó ra sao. Tôi thấy nó ở thoi thóp, thở dốc thở đổ. Tôi hoảng quá, liền bế nó ra khu vực khám dịch để chưng sĩ thú ý xem căn bệnh cho nó.
- chưng sĩ nói ràng, nó bị cái nào đấy đập mạnh tay vào bụng nên bây chừ nó khá đau,cần phải chăm lo nhiều hơn new mau khỏi.
- Tôi hốt hoảng, băn khoăn lo lắng cho nó. Ráng rồi, nó cũng mạnh khỏe trở lại. Tôi khôn cùng mừng vì điều đó.
- Tôi ăn năn hận rất nhiều, tự trách mình vị đã có tác dụng tổn hại mang đến một loài vật bé bỏng nhỏ, đáng thương. Tự hẹn với phiên bản thân sẽ luôn luôn yêu thương, xem xét nó các hơn.
3. Cảm giác về nhỏ mèo
- Chú mèo là 1 trong con vật dễ dàng thương, ngoan ngoãn.
- Đến tận hiện giờ tôi vẫn thân thương nó như ngày đầu mang đến nuôi.
III. Kết bài
- Chú mèo là 1 người đồng bọn thương của tôi.
- Tôi hẹn rằng tôi với nó sẽ luôn là đôi đồng bọn của nhau.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu mã 1
Hồi nhỏ, ba bà bầu và mấy người mẹ tôi sống tầm thường trong tòa nhà cùng với ông bà ngoại và cậu, mợ. Dịp ấy, gia đình tôi được một tín đồ quen tặng một con cún rất dễ dàng thương. Nó thương hiệu là mê mẩn Tô - cái brand name đã có trước lúc Si tô là thành viên mới xác nhận của gia đình tôi.
Tôi nhớ khi trở về nhà tôi, ham mê Tô là 1 trong chú cún nhỏ dễ yêu quý với cỗ lông xù kết phù hợp với màu nâu phân tử dẻ, trông cỗ lông vô cùng sexy nóng bỏng và đập vào mắt bạn khác khi nhìn Si tô lần đầu. Không phần nhiều vậy, sự đáng yêu và dễ thương ấy còn được lôi kéo hơn với đôi mắt đen lung linh và tròn xoay như hạt nhãn. Dòng mũi của chú ý cún nhỏ xíu bé xinh xinh lúc nào cũng ướt cùng rất đôi tai to, thính, lúc nào cũng vểnh vểnh lên như nghe ngóng điều gì. Nét dễ thương ấy còn biểu lộ qua dòng đuôi tí xíu, nho nhỏ dại lúc nào thì cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước chân ngắn, béo tốt đi một biện pháp uyển chuyển. Tháng ngày trôi qua, si Tô lớn dần cùng ngày càng thân mật với mọi người và vóc dáng của chú cún ngày dần tuyệt rất đẹp hơn.
Tôi nhớ rất rõ mỗi lần tôi với Ngọc Ngân đến lớp mẫu giáo về, từ bỏ xa, si mê Tô vẫn đứng ngay sau cánh cổng đợi, góc nhìn hướng về phía chúng tôi. Bố mẹ open và mê mẩn Tô khôn xiết mừng, dancing cẫng lên sung sướng thật xứng đáng yêu! tía tôi khép cửa ngõ và tôi, Ngọc Ngân vuốt ve cỗ lông mềm mại và mượt mà ấy, thực sự siêu thích mê man Tô ở xuống cùng ngước nhìn kêu lên “ư ử” như hy vọng nói ràng “chào hai chị - động tác cử chỉ thân thiện, dễ thương làm sao! thời điểm ấy, tôi bảo: “Si Tô chờ hai chị cất cặp nha!”. Rồi tôi cùng Ngọc Ngân lon ton chạy vào nhà cất cặp và thưa các cụ ngoại tới trường mới về. Tiếp đến bà ngoại đưa tôi món ăn nhẹ giờ chiều của say mê Tô. Tôi, Ngọc Ngân mang lại Si tô ăn. Say mê Tô ăn uống rất chậm rì rì rãi, cứng cáp nó không đói lắm. Sau đó, tôi mang một vỏ hộp sữa trong tủ rét đổ vào bát của mê say Tô một nửa, si Tô hớp từng ngụm nhỏ trong bát. Ăn xong, tôi với Ngọc Ngân ôm mê mẩn Tô chơi với nhau.Sau đó, tía ra tắm mang đến Si sơn rồi mặc đồ mang lại nó.Trông nó thật đáng yêu làm sao, hệt như một cô “công chúa nhỏ”! và ngày nào thì cũng thế, tình bạn của chúng tôi ngày càng khăng khít hơn, không xẩy ra chuyện gì. đắm say Tô là 1 trong những chú cún đậm chất ngầu nhưng cũng tương đối đáng yêu, thân thiện.
Si đánh là chú bảo đảm an toàn nhỏ ở trong phòng tôi. Tuy “nhỏ nhưng gồm võ”. Mồi lần bao gồm tiếng đụng hay fan lạ, đam mê Tô sủa vang ồn ào cả nhà.
Và một ngày thật xứng đáng buồn! Hôm ấy khi tôi còn là một đứa trẻ cấp cho hai, vào tối cỡ chín giờ rộng thì gia đình tôi đến Si Tô ăn uống cơm rồi với nó vẫn nằm dài xung quanh sân. Thời điểm đó, cửa chính đang mở hé nhỏ dại vì chị tôi mới ra bên ngoài mua vật dụng gần nhà sẽ về bên liền nên đóng cửa hờ lại. Sau đó, ba tôi định ra ngoài sân đổ xích say mê Tô lại thì không thấy nữa. Tía hỏi mọi tín đồ con mê say Tô đâu rồi người nào cũng nói không biết và tôi lưu giữ ra dịp nãy chị nhị đi ra bên ngoài và tôi nghe tiếng đắm say Tô sủa to nhưng lại tôi nghĩ rằng mấy fan hàng xóm tuyệt mấy thằng bạn cùng tuổi tôi hoặc to hơn hay đi qua nhà ngoại tôi vào ban đêm nên tôi không đon đả lắm và tiếp nối thì không nghe giờ chó sủa gì cả. Với rồi tôi thuộc Ngọc Ngân, ba, cậu cùng anh đi tìm vòng vòng xung quanh đâu đó và hỏi người ta gồm thấy không, có người nói là tôi không biết, tôi ko thấy, gồm cô tê thì nói: “Khi nãy bao gồm thấy một đứa con trai tầm nhị mươi vô đơn vị rồi ra gồm mang theo mẫu ba-lô, tôi tưởng bạn nhà mấy anh nên không để ý lắm”. Cô nói thêm là: “Đứa đàn ông đó mang áo black hay xanh gì đấy tại tối quá tôi chú ý không rõ với ko nhớ kĩ lắm”. Nhưng lại hôm kia nhà tôi không một ai mặc áo bởi vậy cả. Tiếp nối ba tôi cám ơn cô dứt ba nói: “Thôi về nhà đi, tín đồ ta bắt con Si Tô bản thân rồi không tìm kiếm được đâu!”.
Sau đó công ty chúng tôi về nhà, tôi với Ngọc Ngân rất bi thảm vì chú chó con ấy rất đáng yêu và thân với hai bà bầu tôi. Cơ hội đó, đấy là lần trước tiên mà tôi thấy trống rồng khi biết mình đang mãi mãi thiếu tính một người đồng bọn rất giỏi bụng cùng thân thiện.
Tôi ghi nhớ mãi cái hình dáng đáng yêu, ngộ nghĩnh ngày nào của đắm đuối Tô. Từ kia vẻ sau, gia đình tôi không nuôi chó nữa, không phải shop chúng tôi hết yêu bọn chúng mà nguyên nhân là sợ việc này sẽ xảy ra một lần tiếp nữa và lại ai oán khi nhìn thấy một con vật hiền lành, đáng yêu của chính mình bị tín đồ khác bắt đi.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu 2
Bạn người mẹ tôi cho nhà tôi một nhỏ chó nhỏ tuổi chừng vài mon tuổi thời gian tôi lên lớp bốn. Bởi vì lúc đó tôi còn nhỏ tuổi nên chưa có ghi lưu giữ gì các nhưng cũng đều có một mẩu chuyện làm tôi ghi nhớ mãi mang đến bây giờ.
Tôi khắc tên nó là Tí Nị. Nó thuộc giống chó Chi-hua-hua nhưng không lớn được. Nó có bộ lông màu tiến thưởng đất trông rất ngộ nghĩnh. Toàn thân nó cân đối: ngực nở, bụng thon, tứ chân nhỏ, thon cái đầu nhỏ cỡ trái banh lông, cặp tai dựng vực lên khi phải nghe ngóng. Dòng mõm ngắn với mẫu mũi đánh hơi rất giỏi. Tí Nị nó khôn lắm. Ngoài ra nó rất có thể hiểu được tiếng người, đọc được dự định của người chủ của nó. Ở nhà, tôi không thường cho Tí Nị nạp năng lượng nhưng nó vẫn bám víu mang tôi, đã cố gắng mà nó cũng có cái tính hay tị tị nữa. Lúc chị em với tôi đùa giỡn với nhau thì nó ngồi cạnh bên kêu ư ử đòi chen vào cuộc vui.
Ban ngày, Tí Nị bên trong sân mát tuyệt tìm một nơi êm êm nằm, mõm gác lên hai chân trước, hai con mắt lim dim. Thời gian đó nó chẳng ngủ đâu, mà là đã trông công ty đấy. Một tiếng đụng nhẹ hay như là 1 bóng người thoáng qua, là nó ngỏng đầu lên, vểnh tai nghe ngóng. Tuy nhỏ dại nhưng giờ đồng hồ sủa của Tí Nị vang xa dường như nhà nào cũng nghe, nhiều khi còn mắng yêu thương nó ồn ào. Lúc có người lạ phi vào nhà thì nó sủa hoài, kế tiếp thì nằm yên ổn nhìn bạn lạ đó, xem chừng gồm ý vật dụng gì xấu xí không. Tí Nị hung hăng lắm yêu cầu khó ai dám vuốt đầu nó.
Ấy cố mà đối với gia đình tôi nó cực kỳ hiền. Nó hay giãi tỏ tình cảm bằng cách ngoáy tít dòng đuôi tốt nằm yên ổn dưới khu đất rồi ngách đầu, đôi mắt lộng lẫy chờ lệnh.
Lúc đầu tôi cũng chưa tin yêu vào câu hỏi trông nhà của Tí Nị lắm, không phải là khinh thường nó tuy nhiên tôi cứ thấy lo lo thay nào ấy. Nhưng sau đây thì ít có móc túi dám vào nhà tôi nữa. Trước đó nhà tôi gồm trộm nhiều, nhưng có một lần Tí Nị thấy trộm thì sủa vang làm bố tôi đột nhiên thức giấc chạy ra. Thấy có bạn và chó sủa, tên trộm vứt lại loại A-ti-la với đôi dép để chạy thoát thân. Mỗi lúc tôi đi đâu về thì nó nằm trước cửa, chờ và nghe ngóng tiếng xe thân quen thuộc. Và lúc tôi còn không thấy phương diện mũi Tí Nị đâu thì nó sẽ thấy tôi rồi. Nó chạy ra mừng tôi tíu tít. Lúc đó loại đuôi của nó yêu cầu gọi là ngoáy tít, nhì chân trước chồm chồm lên như ước ao ôm choàng rước tôi. Miệng thì kêu ư ử, ăng ẳng vui vẻ mừng rỡ. Đã thế hai con mắt còn đầy biểu cảm khẩn thiết bảo sao tôi ko cảm động. Và cứ thế từng ngày một trôi đi, tôi mến nó lúc nào không hay.
Trước đây bốn năm, nó sẽ rời xa tôi, nó ko còn ở bên cạnh tôi nữa. Tối đó, tôi ở trong nhà với tía mẹ. Khi ấy, tôi đang chơi với Tí Nị thì nó bỗng dưng sủa lên một giờ đồng hồ rồi chạy ra đường. Tôi cũng lật đật đuổi theo thì tận mắt chứng kiến cảnh. Tí Nị bị xe pháo cán qua. Thời điểm đó, tôi vẫn chới với không tin tưởng vào đôi mắt mình thì kẻ chạy mẫu xe ấy vòng lại cán thêm lần nữa làm Tí Nị gặm đứt lưỡi. Tôi đã không thể làm gì khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng bi tráng thương đó. Hắn đã chạy mất hút còn tôi thì chỉ đứng khóc. Nghe tiếng tôi khóc, ba mẹ chạy ra xem bao gồm chuyện gì, hàng xóm cũng bước đầu bu lại xem. Thời gian đó, hình như tôi mất không còn cảm giác, không hề biết trời trăng gì nữa. Mẹ nói, tiếp đến mẹ mang nó đi chôn. Tôi thức giấc dậy không thấy Tí Nị đâu thì tôi lại òa lên khóc, ba bà bầu phải vồ về tôi, với xin đến tôi một con khác.
Tôi cũng khá bất ngờ vì chú chó máy hai ở trong nhà tôi lại có hình dạng cùng tính cách y như Tí Nị. Tôi nghĩ chắc rằng linh hồn của Tí Nị gắn vào thân xác của chú ấy chó này. Đúng là một chú chó trung thành, nó mong mỏi ở ở kề bên tôi. Và sau sự việc trên của Tí Nị, tôi sẽ nhốt nó sinh hoạt trong nhà. Trường hợp nó bị “bắt cóc” hay bao gồm chuyện gì nữa thì... Vững chắc tôi chết mất. Do vậy, tôi chỉ ước trời đến nó được sống mãi bên gia đình tôi.
Tôi sẽ âu yếm nó như đứa em của tớ vậy. Cảm ơn em đã mang đến chị biết sự trung thành của loài chó như thế nào, Tí Nị à.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu 3
Mỗi đứa trẻ em khi trưởng thành và cứng cáp không chỉ bao gồm người bạn bè thiết mà còn có tình cảm quan trọng đặc biệt với đồ nuôi của mình. Bao gồm loài vật, nhỏ dại bé thông thường như vậy. Tuy nhiên đồng hành ở kề bên lâu dần đang trở thành một phần cuộc sống. Nói lại con vật nuôi, kỉ niệm cùng với Bún – chú cún tôi yêu quý chợt ùa về.
Mẹ tôi không yêu thích nuôi chó, mèo hay bất cứ vật nuôi làm sao khác. Từ dịp còn nhỏ bé xíu, mẹ tôi đã hết sức khát khao, ghen tuông tị cùng với mấy đứa con nít nhà hàng xóm khi chúng nó vui vẻ chơi đùa với chó mèo. Tuy thế bất ngờ, Bún cho với mái ấm gia đình tôi. Nó vốn là một trong con chó lang thang, hay thiết bị vờ ở khu xung quanh nhà tôi. Ngày đông bốn năm trước, tôi thương con chó nhỏ tuổi không nơi đi về, không tồn tại ai quan tâm nên lén mang đến nó ăn. Sau khi anh chị ăn xong, tôi thường bới cơm nguội và đồ ăn bỏ đi trộn vào một cái bát, đặt ngoài cổng hóng nó ăn chấm dứt lại cất bát đi. Tôi có tác dụng như vậy liên tiếp cả tuần liền, Bún quen dần và trở nên thân thương với tôi. Những lần người mẹ không sống nhà, tôi còn rước nó vào nhà tắm rửa cho nó. Nước rửa không bẩn vết dơ trên lông Bún, để lòi ra bộ lông white muốt. Mấy ngày siêu thị nhà hàng đầy đủ, nó khủng ra nhiều, lại thêm hai dòng tai ngắn hơi cúp xuống, đôi mắt nâu tròn xoe như bi ve, trông nó rất đáng để yêu.Cái tên của Bún là tôi vô tình đặt đến nó do một lần tôi đem bún mang lại nó ăn. Nó ko thèm thử đang vội vàng cách xa cái bát. Trong tương lai tôi mới biết nó không ăn uống những lắp thêm như bún xuất xắc phở. Tôi thầm suy nghĩ thật kỳ lạ rồi gọi nó là Bún. Nhỏ chó thông minh, bên cạnh đó hiểu tôi mang món nó ghét tuyệt nhất đặt đến nó nên ban đầu ra vẻ không chấp nhận lắm. Nhưng hotline mãi cũng quen, cu cậu dần chấp nhận.
Một thời hạn sau, Bún thực sự phát triển thành người đồng bọn thiết của tôi. Thỉnh thoảng người mẹ có nghi ngờ, tuy nhiên Bún không khi nào tùy tiện vào nhà nên cũng không có bất kì ai phát hiện. Nó sẽ vẫn lang thang như vậy trường hợp vài ngày sau không xảy ra chuyện. Trong lúc mải chơi trốn kiếm tìm với lũ các bạn trong vườn nhà ông Năm đầu xóm, tôi bị một con rắn cắn. Tôi đạp trúng hang ổ của nó nên nó ngay lập tức phun kim lên chân tôi. Lần thứ nhất nhìn thấy rắn gần như là vậy, không dừng lại ở đó còn bị nó cắn. Tôi nhìn bé rắn to bằng hai ngón tay loại mình đang tuồn đi, lại chú ý vết cắn nhỏ xíu vẫn rỉ máu, hoảng sợ vô cùng. Tôi khóc không thành tiếng. Các bạn đều trốn ở chỗ khác, chưng Năm lại đi ra ngoài từ ban nãy rồi, không ai giúp được tôi cả.
Khi tôi bồn chồn nhất thì Bún xuất hiện. Hóa ra nó vẫn quanh quẩn bên tôi. Nhìn nó chạy như cất cánh lại vị trí mình, mặc kệ hai bé chó to nhà bác Năm kỳ lạ nó sủa inch ỏi. Nó quan sát nhìn mẫu chân bị rắn cắm của tôi rồi chạy đi. Nhìn cỗ lông trắng qua đời dần, lòng tôi hốt nhiên thấy hụt hẫng. Bún quăng quật tôi lại một mình, chạy biến. Cân nhắc ngây thơ hiện ra trong đầu tôi, tất cả phải thấy tôi như vậy, nó biết tôi sẽ không cho nó ăn uống được nữa bắt buộc mới bỏ mặc tôi. Lần này tôi òa khóc nức nở. Tức thì sau đó, tôi nghe giờ xôn xao ngơi nghỉ phía xa. Bún phóng cái chân ngắn cũn, chạy về phía tôi rồi đứng vẫy vẫy đuôi. Người mẹ và chưng Năm xuất hiện thêm phía sau nó. Thấy tôi ôm chân ngồi thụp xuống, mẹ băn khoăn lo lắng đến coi thì điếng người. Chưng Năm thấy cố kỉnh cũng gấp vã cùng bà mẹ đưa tôi cho trạm y tế. Bún đứng chú ý theo, ánh mắt nó long lanh kỳ diệu, đuôi nó vẫn nguây nguẩy vẫy mãi. Bác bỏ sĩ soát sổ vết yêu thương và tóm lại không có sự việc gì, chỉ là một trong những con rắn hoa cỏ không có độc. Mọi bạn đều thở phào vơi nhõm.
Tôi trở về quê hương liền tò mò hỏi mẹ cách bà mẹ tìm thấy tôi. Người mẹ như lưu giữ ra điều gì, đi xới cơm nguội y hệt như tôi giỏi làm. Vừa lấy bà mẹ vừa kể:
- bà mẹ đang định đi kiếm con về sang bà nước ngoài thì thấy con chó trắng gầm ghè trước cửa. Nó tha mẫu khăn mặt bị rơi đi làm việc mẹ phải đuổi theo. Nó chạy mang đến ngõ nhà bác Năm thì dừng lại, rồi chị em nghe tiếng nhỏ khóc phải đi cùng bác Năm vừa đi chợ về vào xem.
Mẹ giới hạn một thời gian rồi nói tiếp:
- con chó ấy cố gắng mà thông minh. Chị em mang cơm mang lại nó, bác bỏ Năm bảo nó long dong ở quanh đây lâu rồi.
Xem thêm: Trang Trí Quạt Giấy Lớp 8, Trên Trang A4 Đẹp, Cách Trang Trí Quạt Giấy Đẹp Đơn Giản
Tôi vui vẻ và cảm động trước việc thông minh, tình cảm của Bún, đem câu chuyện kể cùng với mẹ. Tôi thuyết phục người mẹ cho mình nuôi nó, người mẹ đắn đo phút giây rồi đồng ý. Người mẹ tôi vui sung sướng vô cùng, lần đầu tiên tiên công ty chúng tôi được nuôi một chú cún của riêng biệt mình. Bún vào nhà tôi cùng trở thành tín đồ bạn, tín đồ canh giữ bên tuyệt vời. Nó ăn nhiều hơn thế và lớn nhanh như thổi. Người mẹ tôi đi đâu cũng dắt nó đi, bằng hữu nhìn cỗ lông trắng của nó, đứa nào cũng khen nó thật đáng yêu.
Nhiều năm qua đi tuy nhiên mỗi lần nói lại kỉ niệm đó, anh chị tôi hầu hết nhìn Bún bằng góc nhìn yêu thương và cảm kích. Dù vệt rắn cắm lần kia không độc, tuy nhiên đổi lại ví như lỡ là rắn độc, không tồn tại Bún bỏng chừng tôi đã gặp gỡ nguy hiểm. Hốt nhiên Bún mang đến với tôi, nhưng nó lại trở thành 1 phần quan trọng vào tuổi thơ của tôi.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu mã 4
Những bạn nữ thường vô cùng thích tất cả một con vật nuôi, thú cưng trong nhà mình. Tôi cũng vậy, tôi thích đều gì bé dại bé, xinh sắn, dễ thương nên tôi chọn 1 cặp hamster.
Hamster tôi nuôi có một bé đực, một nhỏ cái. Tôi viết tên cho con đực là B, vả con cái là G. Hai loại tên đáng yêu này là chữ viết tắt của từ boy và girl. Tôi rất yêu thương và nuông chiều chúng. Chúng rất ngoan mọi khi tôi call tên bọn chúng thì bọn chúng chạy ngay vào lòng bàn tay của tôi. Thuở đầu ba tôi vừa với nó về thì tôi sẽ thích rồi vì từ khóa lâu tôi luôn luôn ao ước gồm một cặp hamster sống trong nhà. Mà lại nó vô cùng nhát khi có fan lạ, nó chui vào tòa nhà trong lồng của chúng. Thân tôi và chúng cứ như bằng hữu thân thiết của nhau vậy. Mỗi khi tôi đến lớp về thì việc thứ nhất tôi có tác dụng là chú ý vào lồng xem bọn chúng ra sao. Ngày nào cùng vậy, mọi khi nhìn tôi đều thấy chúng đang bạn bè dục trên cái vòng hoặc lên xích đu hay cầu tuột để chơi. Mọi khi chúng tập chấm dứt như cầm cố thì tôi lại lấy sữa cho việc đó uống.Cứ vào trong ngày chủ nhật thì tôi lại mang đến chúng ăn xúc xích cùng rau củ. Vì vậy mà bọn chúng chẳng mấy khi đã khủng lên rất dễ dàng thương. Mỗi lúc chúng gặm hạt phía dương thì tôi nghe thấy tiếng tách bóc bóc, nghe siêu vui tai.
Đối với tôi, thì cặp hamster này có tương đối nhiều kỉ niệm gắn thêm bó với tôi. Tuy vậy kỉ niệm mà lại tôi nhớ độc nhất rõ chính là có một lần khi tôi tới trường về tuy vậy vì bài tập nhiều quá bắt buộc tôi không suy xét chúng. Sáng mai là công ty nhật, khi quan sát chúng vào lồng tôi ko thấy bọn chúng cử đụng gì cá, tôi lo lẳng lập tức mở lồng và rượu cồn vào cả hai bé cũng ko thấy chúng chuyển động gì. Tôi hớt hơ hớt hải chuyển chúng black trạm thú y. Chúng chết giả vì đói. Kể từ đó về sau, tôi gần như đặn mang đến ăn từng ngày và chăm lo chúng kĩ lưỡng hơn. Tôi còn vẽ hình ảnh của bọn chúng và treo lên trong phòng của bản thân mình nữa.
Có một bé thú cưng là một điều hạnh phúc so với riêng tôi. Vì thế mà tôi luôn luôn hứa với lòng sẽ luôn chăm sóc, yêu thương chúng một giải pháp chu đáo tuyệt nhất B cùng G của tôi.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - chủng loại 6
Tuổi thơ của ai cũng gắn bó cùng với một loài vật nuôi xứng đáng yêu, đó rất có thể là chú rùa, chú chim xuất xắc chú mèo. Riêng với tôi, tuổi thơ của mình gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm.
Phi Phi là chú chó lai béc-giê nhưng mà tôi vẫn nhặt được trong công viên! Chuyện là cầm cố này: từ thời điểm cách đó chừng một năm, vào giờ chiều tôi đi bầy đàn dục vào công viên. Đang chạy bộ, tôi chợt nghe giờ đồng hồ rên yếu đuối ớt vào lùm cây. Tò mò, tôi rẽ đám lá quan sát vào thì thấy một chú chó nhỏ tuổi yếu ớt sẽ nằm rên trong dòng hộp giấy. Mến chú quá, tôi đem về nuôi. Tôi ko ngờ, lúc mang Phi Phi về bố mẹ không hồ hết không trách tôi nhiều hơn giục tôi đi lấy sữa cho chú uống nữa!
Bây tiếng thì Phi Phi đã khủng lắm. Lông chú màu black mượt, tứ chân cao với chắc. Nhị tai lúc nào thì cũng dựng lên lắng nghe mọi âm nhạc xung quanh. Dòng mũi thì thời gian nào cũng đều có vẻ khịt khịt như tấn công hơi hầu như thứ. Phi Phi siêu ngoan cùng can đảm. Khi về tối trời, chú luôn ra bên cạnh hiên ở canh. Gồm Phi Phi sống ngoài, các bạn tôi khôn xiết yên trung ương đi ngủ. Ráng rồi, mang đến một ngày, bao gồm chuyện xảy ra, mái ấm gia đình tôi đã cảm nhận được sâu sắc sự gan góc và lòng trung thành với chủ của Phi Phi.
Đó là một trong những đêm mùa đông gió rét. Như phần lớn hôm, Phi Phi vẫn ở canh ở xung quanh hiên. Các bạn tôi vẫn ngủ thì bỗng nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, giờ đồng hồ chú giằng dây xích rất loảng xoảng. Cha vội vàng bật dậy rồi vơi nhàng thay gậy lách ra ngoài. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi vẫn di chuyển. Thấy động, hắn chóng vánh trèo tường hòng thoát ra ngoài. Cha vừa hô hào hàng xóm vừa lao theo tên trộm. Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng teo hết mức. Cha đuổi theo tên trộm, bất ngờ, hắn quay trở về đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, cha ngã xuống. Hắn lợi dụng lúc ấy đè lên trên người bố, tay yêu cầu rút táo tợn con dao ra rồi vung lên. Chủ yếu lúc ấy, Phi Phi từ đâu lao đến ngoạm vào tay cố dao của hắn rồi mặc đến gã gian phi đẩy, sút đánh như thế nào cũng kiên quyết ko nhả tay hắn ra. Cuộc đồ dùng lộn dừng lại khi các cô bác hàng xóm ùa tới trói gô tên trộm lại. Bà mẹ tôi vừa xuýt xoa dìu bố vào nhà vừa nhắc mẹ tôi đem sữa cho Phi Phi và gửi chú vào nhà.
Sau hôm ấy, Phi Phi lừng danh cả khu phố với mẩu chuyện "cứu chủ". Kẻ gian bị bắt tiếp đến đã khai ra không ít vụ trộm cơ mà hắn nhúng tay vào. Gia đinh tôi với Phi Phi còn được tuyên dương nữa!
Phi Phi vẫn sinh sống cùng mái ấm gia đình tôi cho tới bây giờ. Chú luôn được các bạn cưng chiều và yêu quý, nhất là tôi. Phi Phi tuy là 1 trong chú chó nhưng có khá nhiều điều xứng đáng để bọn họ học tập đúng không nhỉ các bạn!
Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - chủng loại 7
Bun là một trong chú mèo rất đơn giản thương. Chả là năm lớp 4, vì đạt kết quả cao trong học hành nên phụ huynh đã mua tặng ngay cho tôi một chú mèo xám vằn, các loại vật cơ mà tôi yêu thích. Lúc mới về chú vô cùng nhút nhát, chỉ biết nằm tại góc tường thu lu người và buồn. Đến vấp ngã chú chỉ ăn vài miếng rồi liên tiếp hành trình ngủ đông của mình. Được một thời gian khi sẽ thích nghi cùng với môi trường xa lạ Chú lại đổi thay một chú hề cho cả nhà. Lắm lúc Chú đẩy banh, rồi mang mũi đẩy viên bi vờn qua vờn lại. Tuy hơi hề tuy thế Bun biết quan tâm đến lắm! Tôi với Chú là hiểu nhau nhất. Mỗi một khi học bài Chú đều quanh quẩn mặt tôi, thời điểm thì trèo lên bàn đẩy đẩy cây viết, lúc thì quấn tròn mình ngủ sát mặt đùi tôi. Ôi, Bun thật đáng yêu làm sao! Lắm thời điểm tôi ngồi ngắm Bun với thấy Chú có một vẽ đẹp riêng. Bộ lông chú óng mượt xám xám lại xen vào vài loại vằn đen. Hai loại tai vểnh lên thỉnh thoảng lại cọ quậy như để ý lắng nghe gì đó.
Cặp mắt tròn long lanh trông rất nổi bật là hai con ngươi đen nhánh hiện nay ra. Loại mủi hồng hồng lúc nào cũng ươn mong đánh mùi vô cùng tài. Chân của chú ý thì thoăn thoắt mỗi một khi có báo động nơi đâu chú hầu như khẩn cấp lao cho tới liền tuy thế chẳng bao giờ nghe tiếng hễ cả vì lớp chân bao hàm đệm thịt khôn xiết êm cùng mịn. Tính tình của chú ấy lại càng xứng đáng mến hơn. Mỗi lần tôi vui chú chú chạy nhảy đầm với tôi. Chú trèo lên cây lại nhảy xuống, chạy bao phủ thỉnh phảng phất lại cào tôi một cái nhẹ, thời gian thì gặm quần rồi chạy tương đồng sợ tôi rượt. Hầu hết lúc âu yếm, chú ở gọn trong tâm tôi đòi tôi vuốt ve cỗ lông từ bỏ khóe mắt xuống tai.
Những thời điểm tôi bi quan hay bệnh tật nhìn vẽ mặt tôi dường như Bun hiểu. Nó như ước ao chia bi tráng với tôi. Nó nằm xuống cạnh tôi lặng im, chẳng vui chơi như ngày bình thường nữa. Tôi mỉm cười cợt nói khẽ: "Chị không giận em đâu mèo cưng ơi!". Mà lại cu cậu vẫn chẳng vui mà sót lại làm nũng nữa cơ. Đúng thiệt là con mèo lắm trò! Suốt thời hạn đó Bun là 1 người đồng bọn của tôi dịp vui cũng giống như lúc buồn. Phải nói là người chúng ta tri kỉ của tôi thời học cấp cho I. Từ bỏ khi xong xuôi chương trình cấp I phải di cư vào trường nội trú vồ cập tôi nên xa Bun. Trước hôm đi tôi cùng anh chị và mèo Bun nữa, với mọi người trong nhà quây quần bên mâm cơm nóng cúng.
Mọi người nói cười cợt vui vẻ còn tôi thì gắp mang đến mèo Bun phần đa thứ ngon. Hôm sau, khi chia tay, phần lớn người. Đây là giờ du lịch sao phòng được những giọt lệ rơi. Tôi khóc, bà bầu tôi cũng khóc cùng rồi tôi bắt buộc đi, nhưng mà kìa mèo Bun và nũng nịu như không muốn cho đi. Hôm nay tôi khóc càng to cùng chạy thật cấp tốc lên xe mặc cho mèo Bun ngơ ngác đứng quan sát rồi buông một giờ đồng hồ "meo".
Thời gian qua, tôi cứ ngóng từng giờ để được về với gia đình và mèo Bun dù chỉ hai ngày. Các lần về Bun mừng lắm, nó lúc nào cũng ở chúng tôi không rời, thậm chí là lúc tôi ngủ nó cũng trèo lên giường đâm vào chăn ngủ cùng. Thời hạn cứ thế đi cho tới một ngày tôi nhận ra tin mèo Bun qua đời vì bệnh tự dưng sống mũi tôi cứ cay cay, tôi núp vào trong 1 góc, nước mắt giọt ngắn giọt dài, tôi cứ cố kỉnh nức nở nhớ mèo Bun. Một người chúng ta tri kỉ, luôn bên tôi dịp tôi vui tôi bi hùng mà bây chừ lại vứt tôi một biện pháp thản nhiên như vậy. Và tôi cũng thì thầm chúc Bun "ở vị trí kia thế giới" sẽ luôn vui vẻ giống như các ngày cùng nghịch với tôi.
"Bun ơi! Chị yêu thương em nhiều"
Đến tận bây giờ, hầu hết khi buồn tôi lại nhớ cho Bun. Và cứ nghĩ tới các ngày bên Bun lòng tôi thắt lại. "Tại sao bên trên đời lại sở hữu con vật dễ thương và đáng yêu như vậy nhỉ?"
Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - chủng loại 8
Nhà em có con con gà trốngMèo nhỏ và cún conGà trống gáy Ò ó oMèo con luôn luôn rình bắt chuột…
Lời bài xích hát em nhỏ vui tươi, tấp nập này liệu có làm chúng ta nhớ cho tới những loài vật nuôi mà bạn đã từng chăm lo không? bọn chúng thất sự là những người dân bạn náo nức đấy. Đối với tôi, tôi vẫn luôn nhớ mãi một kỉ niệm thâm thúy với con Miu cơ mà nhà tôi vẫn nuôi bây giờ.
Cho đến bây giờ, tôi ko có gì quên được mẫu ngày mà cha tôi đem nó về nhà. Nó – một con mèo có bộ lông white tinh gồm có đốm đá quý trông thật ngộ nghĩnh. Đôi đôi mắt nó màu xanh lá cây trong veo trông dễ thương và đáng yêu đến lạ. Công ty tôi để tên mang lại nó là Miu. Con Miu chỉ sinh được mấy ngày thì mất mẹ cho nên nó suy bồi bổ vào loại nặng. Hồi new bắt về, nó bé bỏng xíu và còm còi lắm. Nhưng toàn bộ mọi bạn đều thấy nó bao gồm vẻ đáng yêu và dễ thương làm sao, tuy vậy với riêng tôi thì không!
Vì sao vậy, tôi cũng không biết nữa. Giờ đồng hồ kêu của nó vào đêm hôm nghe sao mà giống giờ đồng hồ em bé bỏng khóc nắm không biết. Các đêm đầu tiên, tôi ko tài nào chợp đôi mắt được. Các lần nghe nó kêu là tôi lại rùng mình, sợ hãi lắm. Đêm nào nó cũng kêu làm cho tôi ghét nó mang lại kinh khủng. Nhưng cả nhà người nào cũng thích nó… Chị tôi ẵm nó suốt ngày. Ngày nào đi chợ, chị em cũng cài đặt cá về cho nó. Tôi còn lưu giữ tôi vẫn nói với mẹ là cài đôi vớ new cho tôi, vậy mà lại cá đến nó thì tất cả còn vớ cho tôi bà mẹ lại quên. Dịp đó, tôi thiệt là buồn. Tôi cảm xúc mình thật đơn độc từ khi bao gồm con mèo này. Tình thân của đa số người dành riêng cho tôi dường như cũng bị san sẻ đi một nửa cho nó. Ôi, tôi thật ganh tị với nó. Mấy tín đồ hàng làng mạc qua đùa vẫn sử dụng nhiều nó luôn. Chỉ trong khoảng vài tuần, con Miu đang tròn hẳn lên. Lông nó xoàn vàng, càng mịn hơn… “Hình như nó đã sở hữu được tình cảm của mọi người thì phải.” Tôi ngấm nghĩ vậy nên mà lòng cảm thấy bi hùng buồn.
Tối làm sao ngồi vào bàn học, tôi cũng thấy nó cuộn mình nằm ở dưới ghế tôi. Dòng đầu của nó cạ cạ vào chân tôi như làm cho quen. Tôi mặc xác nó. Cái mõm ướt ướt của nó chạm vào da tôi. Cái xúc cảm thật nặng nề chịu. Tôi rước chân đạp nó ra xa. Nhưng có một lát sau, phần đa chuyện lại đâu vào đấy, nó lại lầm lũi, âm thầm nằm ngay bên chân tôi. Tối nào cũng vậy, chỉ khi nào tôi lên giường ngủ và tắt đèn thì nó new chịu về chỗ của mình. Tôi cũng ko thèm xua đuổi nó nữa. Không biết tự bao giờ tôi sẽ quen với sự có mặt của nhỏ Miu. Không tồn tại nó, tôi lại kêu “meo, meo… Miu đâu, Miu đâu…” mọi nhà nhằm tìm. Dần dần dần, nó đã sở hữu được cảm tình của tôi. Được vui nghịch cùng nó là một trong những cách thư giãn và giải trí của tôi sau khoản thời gian học xong. Càng lớn, con Miu càng nhanh nhẹn. Nó bắt con chuột thiện nghệ đến mức thỉnh thoảng những bác sản phẩm xóm yêu cầu sang mượn nó về nhằm trị mấy bé chuột phá phách. Miu thật là một trong thành viên lành mạnh và tích cực không chỉ trong phòng tôi mà còn của cả xóm.
Có một lần, vì đểnh đoảng trong khi dọn dẹp, tôi sẽ sơ ý làm cho bể chiếc bình hoa mà người mẹ thích nhất. Lòng tôi sẽ nơm nớp sợ hãi mẹ la. Trong lúc thu dọn đa số mảnh vụn thủy tinh, tôi bất chợt nghĩ:
- Sao mình ko đổ tội cho bé Miu nhỉ?
Thế là ý tưởng đã được tiến hành ngay khi bà mẹ tôi về, tôi đổ tội không còn cho bé Miu. Tội nghiệp bé Miu, nó bị ăn ba cây roi nạm tôi. Nó kêu lên “méo méo” thật đau đớn. Tôi nghĩ về tối hôm đó nó sẽ không vào phòng tôi nữa. Mà lại nó không hầu hết không giận tôi nhưng mà vẫn nghịch nghịch thuộc tôi. Dịp đó, tôi xúc cảm mình thiệt ích kỉ và tự nhiên và thoải mái tôi yêu quý nó vô cùng. Nó ngây thơ cùng vô tội, đầy lòng vị tha, còn tôi sao nhưng mà ích kỉ thế. Miu ơi, tha lỗi đến chị nhé.
Tuy rằng, Miu chưa hẳn là nhỏ mèo tuyệt đối nhưng các bạn tôi vẫn hết sức thương nó. Bây giờ, Miu đã trở thành một thành viên luôn luôn phải có trong gia đình. Tôi và nó đã trở thành bạn thân. Tôi đã học được rất nhiều điều có ích từ nó.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu mã 9
Mẹ mới mua cho em tôi nhỏ gà bông rất đẹp lắm. Nạm là cả hai mẹ xúm vào, chí chóe giành nhau mặt hàng chơi ấy. Bất chợt bà bầu tôi nói: “Ngày xưa con cũng có một bé gà còn gì!”. Bé gà, nhỏ gà ừ nhỉ, tôi cũng đã từng có một con gà.
Trong đầu tôi vẫn không thay đổi hình hình ảnh ấy, thực như fan ta duy trì kĩ một cuốn sách và bây giờ đem ra đọc lại. Sáng sủa hôm ấy, bà tôi dắt tôi ra chợ Tết thiết lập gà. Đông vui cùng tấp nập lắm - Hàng con gà đầy người, chúng ta mua mua bán bán biện hộ nhau ỏm tỏi. Nhưng có điều khác thân tôi với họ là họ thiết lập gà về để ăn uống Tết còn tôi cài đặt về nhằm nuôi, để ban đầu một năm mới.
Ở những điểm thiếu minh bạch của mặt hàng gà bao gồm một đôi kê con. Một nhỏ màu xoàn xinh lắm với một nhỏ màu nâu ốm xọp, ấy là tôi nhớ vậy. Bà đã vanphongphamsg.vn cho tôi một nhỏ nhưng... đó không phải là nhỏ màu vàng mà tôi ao ước, nhưng là con màu nâu rất xấu kia. Thừa thất vọng, tôi chẳng ước ao cầm bé gà về nhà. Về bên bà thả nó ra sân. Chiếc cách nhỏ gà này làm cho quen với mọi người thực là kì cục. Với dáng điệu vênh váo vang, nó đi khệ nệ quanh sân tự giới thiệu mình với một tín đồ như thể ông nhà mới, thi thoảng lại chậm rì rì gõ mỏ đập xuống sảnh như vừa mới được ăn thóc. Ra cái vẻ “bề trên’, nó ra phẫu thuật vào trán nhỏ mèo mun của ông tôi. Bị giáng một cú bất thần đau điếng, nó ngoặc mồm kêu “meo..." rồi chạy vụt lên mái nhà. Vượt khoái chí, nó - bé gà ấy lại định đưa hai dòng chân nâu nâu bé nhỏ tí lèo khèo ra trêu nhỏ Mực rồi bị bé Mực gầm lên một tiếng. Sợ quá, nó teo giò chạy, tuy thế để giữ chiếc sĩ diện của một “ông công ty mới”, nó cứ chạy được một quãng thì lại đứng lại con quay nhìn nhỏ Mực. Cố kỉnh là cuộc mô tả đã xong.
Từ lúc chưa tồn tại con gà, chưa tồn tại con Nâu ấy, các bạn cưng chiều tôi lắm. Sáng dậy chị em đã sẵn sàng sẵn như thế nào bàn chải, khăn mặt, nào bữa ăn sáng. Còn bây giờ, tôi yêu cầu tự có tác dụng hết, cũng chính vì mẹ tôi - còn đến em Nâu ăn. Cơ mà cũng tự đó, tôi đã trở thành con bé tự giác, một con nhỏ bé khỏe dạn dĩ thay cho một con nhỏ nhắn ốm yếu tốt vòi vĩnh xưa kia.
Con con gà ấy bao gồm đôi chân chì. Lông làm việc cổ hoe hoe vàng, lông đuôi cụt ngủn, nhưng lại nó là 1 con kê “có-tư-cách”. Nhỏ xíu tí thế thôi nhưng mà nó cũng đã “lập được chiến công". Mấy con chó mặt hàng xóm tốt sang ăn hiếp con Mực nhỏ dại của ông tôi thì nay bị con Nâu dạy dỗ cho bài học nhớ đời. Con Nâu hai chân xoạc rộng, nhị cánh cầm cố sau lông, với như một siêu anh hùng oai phong, trái cảm. Nó nhảy bên này, nhảy bên đó làm bạn bè chó sợ quá chạy mất. Cùng với chiến công đó, tôi đem khoe khắp xóm. Với từ cơ hội ấy, tôi câm thấy mình thương yêu con con gà biết bao. Tôi không thể ghét chiếc điệu bộ đi nghênh ngang của chính nó nữa nhưng tôi yêu nó, yêu mẫu đầu lổng chổng lông nâu tía của nó. Đã thế, tôi còn đeo cho nó một chiếc lục lạc lên cổ. Tôi và nó sẽ thực sự như những người bạn. Cơ mà rồi một ngày...
Chiều hôm ấy, tôi sinh sống trường mần nin thiếu nhi về. Vừa bắt đầu học dược bài hát mới cần tôi vui lắm, vừa đi vừa nháy nhót “Con chim Manh manh, nó đậu cành chanh.” tai ác lạ! Tôi thì thầm nghĩ: “Sao hôm nay mọi bạn lại dường như buồn thế, tốt là …”. Tôi vụt chạy ra mẫu lồng gà nhỏ bé xinh xinh để tìm bé Nâu nhưng mà chẳng thấy, lẽ nào, lẽ nào. Mắt tôi ban đầu ậc nước, mồm tôi mếu máo: “Mẹ ơi, gà của bé đâu?” tía dẫn tôi ra góc sân. Bé Nâu nằm đó, vẫn cỗ lông nâu thưa thớt, vẫn mẫu chân chì tuy thế nó không hề động bít được nữa. Tía tôi an ủi: “Không có con Nâu, nhỏ còn không ít người bạn không giống mà!” và tôi òa lên cơ mà khóc, khóc nức nở như vừa mất đi sản phẩm công nghệ gì quý giá. Từng giọt nước mắt lăn bên trên má, tôi bổi hổi nhớ lại từng kỉ niệm của tớ với nó. Nghe bà bầu kể lại, nhỏ Nâu long dong chơi rồi bị rơi xuống chiếc ao ngơi nghỉ sau vườn. Thật tội nghiệp cho nó! trong cả mấy ngày sau, lúc nào hình ảnh con Nâu cũng hiện nay lên trong tâm tôi. Tôi như vẫn thấy bóng dáng nó chuyển động trong sân, trêu chọc con Miu và bé Mực. Cả nhỏ Miu và nhỏ Mực tương tự như buồn hẳn đi vị thiếu vắng dòng bóng đậm chất cá tính của bé Nâu...
Tôi ngắm ngía bé gà bông ấy. Thừa nhận là nó rất đẹp thật, nhưng làm sao bằng được với nhỏ Nâu của tôi. Nhỏ Nâu của tôi rất có thể xấu hơn, lông không xoàn óng ả như nó nhưng đặc trưng hơn hết, nó sẽ là 1 phần của tuổi thơ tôi, một trong những phần rất đỗi tuyệt vời nhất đánh thức mẫu tự giác trong tôi, góp tôi hoàn thành xong hơn. Nó là 1 trong những con gà đã giúp tôi xuất phát điểm từ 1 con nhỏ bé ngỗ ngược, nhỏ yếu với hay vòi vĩnh đã trở thành tự giác, trở nên trẻ trung và tràn trề sức khỏe hơn lúc nào hết.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 2
Dàn ý bài viết số 2 lớp 8 đề 2
I. Mở bài:
Thứ hai tuần trước đó vì trong nhà ham chơi, không học bài để kiểm soát môn Lý đề xuất tôi đang có hành động sai trái là mở sách cùng tập trong giờ đồng hồ kiểm tra. Chính vấn đề đó đã khiến cho cô giáo buồn.
II. Thân bài
1/ sự việc mở đầu:
- Đi học tập về, ăn uống cơm xong, tôi định lên phòng học bài chuẩn bị cho giờ khám nghiệm Lý ngày mai.
- Thằng bạn ở bên cạnh nhà qua rủ tôi đi dạo điện tử - một trò đùa tôi rất thích – tôi đi ngay, định nghịch một lát rồi về nhà học bài.
2/ sự việc diễn biến:
- Trò chơi cuốn hút quá phải tôi về bên khá muộn.
- Tôi bị bố mắng: đi học về không phải lo ngại học bài xích mà lại đi dạo (may là bố không biết tôi đi dạo điện tử, còn nếu không thì tôi gầy đòn). Ba bảo tôi về phòng học tập bài.
- Tôi lí nhí xin lỗi cha và cấp tốc chân về phòng. Lúc đi qua phòng anh trai, tôi thấy ti vi đang chiếu phim “Hiệp sĩ bóng đêm”. Sao lại những thứ cuốn hút thế này? làm thế nào đây? “Xem một tí thôi rồi về học bài” – tôi từ bỏ trấn an mình.
- Phim hoàn thành khá muộn, hai mắt tôi díu lại. Tôi ngủ một mạch cho sáng.
- Tôi choàng tỉnh với quáng quàng chạy cho lớp.
- huyết đầu là giờ soát sổ Lý. Cả lớp yên ổn phăng phắc vì ai ai cũng chăm chú làm cho bài.
- Tôi cực kỳ bối rối. Đầu óc trống rỗng không một chữ thì làm sao? trong đầu tôi hiện thị rõ điểm ko tròn vo như chế nhạo cợt với cây roi mây bên trên tay bố. - Thôi, đành liều vậy. Tôi mở vở bài tập cùng sách giáo khoa ra. Khía cạnh lấm lét vừa chép vào bài bác kiểm tra vừa canh chừng cô giáo.
- Đúng là “Thiên bất dung gian”. Tôi đang hùi hụi chép thì cô giáo xuất hiện. Tôi nhanh lẹ gấp sách vở và giấy tờ cất vào phòng bàn. Cô điện thoại tư vấn tôi đứng lên. Cả lớp đổ dồn phần đông cặp mắt nhìn tôi. Tôi chối phắt ngay nhưng trước rất nhiều lời lẽ chân tình của cô tôi vẫn cúi đầu nhận lỗi. Phương diện tôi nóng ran, tôi khôn xiết xấu hổ.
3/ sự việc kết thúc:
- Cô bảo tôi xuống phòng giám thị với viết bản kiểm điểm.
- Tôi khôn xiết ân hận, xin lỗi cô và hứa không lúc nào tái phạm.
- Cô tha lỗi mang đến tôi cùng khuyên tôi bắt buộc chăm học và buộc phải trung thực dìm lỗi.
III. Kết bài
- Tôi vô cùng hối hận trước lỗi lầm của mình.
- Tự hẹn với bạn dạng thân sẽ vứt hết trò nghịch vô bổ, âu yếm học hành để cha mẹ vui lòng cùng thầy cô không bi thiết nữa.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 2 - mẫu 1
Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không một số lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây nên không lúc nào chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ mang lại cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong tim mình ray rứt vày đã vô lễ với cô.
Tôi vốn là một trong những đứa trẻ xấu số nhất bên trên đời – tôi luôn luôn nghĩ về phiên bản thân mình như vậy. Chị em tôi xuất hiện tôi nhưng mà tôi không tồn tại bố. Từ nhỏ bé tôi đã luôn luôn bị mọi tín đồ xung quanh coi thường miệt, giễu cợt cợt là “đồ con hoang”. Những bà mẹ cấm đoán con họ đùa với tôi. Tôi sống thui thủi như vậy với bà bầu trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Trường đoản cú bé, tôi ko thấy ai tốt bụng với thương tôi ngoài bà mẹ tôi. Hai người mẹ con tôi sống riêng biệt không họ sản phẩm trong sự coi thường miệt của mọi bạn xung quanh. Trong đôi mắt tôi, loài bạn thật xấu xa và gian ác – trừ tín đồ mẹ hiền đức mà tôi hết lòng mếm mộ và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với các bạn nào vào lớp, luôn luôn lãnh đạm, bái ơ với đa số người xung quanh.
Năm ấy, tôi học tập lớp bảy. Trong giờ văn, bây giờ lớp học văn nghị luận bệnh minh. Thầy giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô sẽ dùng các lập luận và minh chứng gần gũi, cố gắng thể, thiết thực để cho shop chúng tôi thấy đây là lòng có nhân của người vn ta. Giảng xong, cô mang lại lớp viết bài, huyết sau cô đang sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài bác cho cô sửa – trong số đó có tôi. Cô điện thoại tư vấn tôi lên và hỏi: “Toàn, vì sao em lại ko làm bài mà nhằm giấy trắng? Em không hiểu bài à? ko hiểu ở đâu cô đang giảng lại cho?”
Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cả lớp sững sờ chú ý tôi. Tôi gân cổ lên trả lời cô: “Em ko làm do em ko thèm làm cho chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, tình nhân thương người. Nguyên nhân em lại minh chứng điều dối trá như nạm là đúng cơ chứ?” Tôi nói mà lừng khừng mình đã nói gì. Chắc hẳn rằng đó là mọi điều uất ức dồn nén tự lâu lúc này bộc phát. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn thầy giáo thì khía cạnh tái xanh, tôi thấy cô giận mang lại run người. Cô ko nói lời nào mà cách nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết cô khôn cùng giận. Cô sợ không kìm chế được cảm giác nên bước ra phía bên ngoài chăng? Tôi thoáng hối hận vì quá lời cùng với cô dẫu vậy tôi ko thấy bản thân sai. Lớp trưởng đến bên tôi nhẹ nhàng: “Tại sao cậu vô lễ như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!” Tôi giận dữ: “Tớ không nói sai. Tớ không có lỗi!”
Sau sự việc trên, tôi đinh ninh mình sẽ ảnh hưởng đuổi học tập hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi chỉ lo chị em sẽ buồn. Cuối giờ, cô hotline tôi lên chạm mặt riêng cô. Tôi biết mình sẽ ảnh hưởng khiển trách vô cùng nặng. Tôi bước vào phòng giáo viên, cô ngồi kia vẻ mặt bi thảm rười rượi. Trên hai con mắt đen lay láy của cô còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc với thấy ngạc nhiên. Tôi càng không thể tinh được hơn lúc cô không trách mắng tôi mà nhẹ nhàng phân tích đến tôi thấy rằng tôi nghĩ như vậy là lệch lạc. Các bạn đã luôn gần cận và hỗ trợ tôi, cô đã luôn luôn quan chổ chính giữa và dịu dàng tôi,… Tôi cực kỳ ân hận. Tôi nhi nhí xin lỗi cô. Cô nữ tính xoa vào đầu tôi và bảo: “Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất ý thức vào tình bạn như thế! Cô không giận em đâu”. Dù cô nói vậy tuy nhiên tôi vẫn thấy bản thân thật có lỗi khi vô lễ với cô.
Tôi thật hàm ơn cô vì chưng đã dạy tôi bài học kinh nghiệm về tấm lòng độ lượng và giúp tôi mang lại lòng tin về tình người.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 2 - mẫu 2
Cách đây hai tuần, em đang phạm một lỗi lầm mà em không khi nào quên được. Đó là lần em sẽ quay cóp tư liệu khi sẽ làm bài bác kiểm tra. Câu hỏi làm kia đã khiến cho cô công ty nhiệm của em phải buồn lòng cực kỳ nhiều.
Buổi tối trước hôm đó, em vẫn xem thời khóa biểu và hiểu được ngày mai không có gì đề nghị làm cả, chỉ riêng rẽ môn Văn là phải học trực thuộc lại các ghi nhớ, xem lại toàn bộ các bài bác tập có tác dụng văn cô cho. Nhưng vì chưng hôm đó có tập phim rất hay cần em mài miệt xem phim nhưng mà quên ko học bài bác gì cả. Sáng hôm sau, lúc vào huyết Văn em đang rất quá bất ngờ khi nghe cô nói rằng: “Ôn lại bài năm phút rồi rước giấy ra làm kiểm tra nhé các em”. Thời gian đó, trên trán em toát cả mồ hôi, ướt cả tóc. Em lưỡng lự phải làm thế nào nếu như điểm yếu thì sẽ bị phụ huynh la rầy còn các các bạn sẽ cười chê mình. đẫn đờ một thời gian lâu thì cô giáo bắt đầu đọc đề. Cô vừa đọc ngừng thì chúng ta chăm chú làm cho bài, chỉ riêng em thì loay hoay hỏi bài xích nhưng chẳng ai chỉ em cả. Quan sát lên đồng hồ đeo tay em thấy không thể kịp thời gian để ngồi hỏi bài xích nữa. Em đánh liều một phen test xem sao. Em mang cuốn tài liệu ra cùng chép lia lịa cho đến hết giờ, cô kêu cả lớp nộp bài. Nộp bài xong, chúng ta ríu rít hỏi coi nhau gồm làm được không, còn em chỉ ngồi cười mỉm một mình vì em biết chắc hẳn rằng mình sẽ tiến hành điểm cao thôi.
Qua ngày hôm sau, lúc cô trả bài kiểm tra, em đã đạt được điểm số khôn xiết cao. Khi cô kêu phát âm điểm mang đến cô ghi vào sổ thì em đã khôn cùng tự tin đứng lên nói mập rằng: “Thưa cô, mười ạ!”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, cô thì mỉm cười nói rằng: “Em có tác dụng bài giỏi lắm!”. Cơ hội đó, em cảm giác rất vui. Vừa chảy học, em chạy một mạch về bên khoe với phụ huynh và mọi bạn trong nhà. Ai cùng khen em giỏi, em cũng cảm giác rất hãnh diện vì điều ấy nhưng đo đắn vì sao, tối hôm kia em cấp thiết nào ngủ được. Cứ mãi nai lưng trọc trong cả đêm, cứ cảm giác mình không trung thực với cô, với những người xung xung quanh đã luôn tin tưởng sống mình. Điểm này chưa hẳn là nhỏ điểm thật sự do thiết yếu thực lực của chính bản thân mình làm, cơ mà nó chỉ vày em tảo cóp mà có. Em cứ quan tâm đến mãi, không biết làm thế nào vì bây chừ nếu nói ra sự thật thì mọi tín đồ sẽ nghĩ mình như vậy nào? Em không biết một thời điểm em ra quyết định sẽ nói cụ thể cho cô biết. Sáng sủa hôm sản phẩm công nghệ hai, em đã đưa hết gan dạ để gặp mặt cô cùng nói rằng: “Thưa cô, em xin lỗi cô tương đối nhiều vì em dường như không trung thực trong khi làm bài. Em vẫn quay cóp tài liệu mới gồm điểm mười đó”. Nghe xong, cô giáo không nói gì chỉ im thin thít sửa điểm trong sổ. Cơ mà em biết rằng, thẳm sâu trong đôi mắt cô là việc buồn lòng và thuyệt vọng khi tất cả một học sinh như em. Cuối giờ đồng hồ học, cô call em lên và nói : “Cô mong rằng sẽ không tồn tại lần trang bị hai em con quay cóp tài liệu trong giờ bình chọn nữa. Đó là câu hỏi làm ko đúng. Em đề xuất khắc phục. Mặc dù vậy, cô cũng có thể có lời khen ngợi bởi em đang biết trung thực nhấn lỗi, đó là vấn đề đáng khen. Em đề nghị hứa với cô sẽ nỗ lực học hành chịu khó hơn với đừng làm do đó nữa em nhé!”. Nghe cô nói xong, hốt nhiên hai khóe đôi mắt em cay cay, nghẹn ngào, nhi nhí xin lỗi cô mà trong lòng chan chứa bao cảm giác khó tả. Trong trái tim em lúc này đã nhẹ nhõm hơn do mình đã anh dũng nói ra sự thật.
Qua vấn đề này, em ước ao nói với đa số người rằng: trong cuộc sống đời thường đầy bề bộn như bây giờ, họ cần phải ghi nhận sống một biện pháp trung thực, đừng làm người khác phải bi ai lòng bởi mình. Là 1 trong học sinh, tức thì từ bây giờ, em sẽ nỗ lực học hành chuyên chỉ, không ham đùa nữa. Em sẽ không phải làm cho các thầy, các cô và mọi fan xung xung quanh mình bi đát lòng thêm lần nào nữa.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 2 - mẫu mã 3
Mỗi con người, chắc chắn ai cùng sẽ có những thời gian lầm lỗi, không một ai là tuyệt vời nhất dù bạn đó có tốt đến đâu. Tôi cũng vậy. Tôi đã từng mắc một lỗi mà tôi không bao giờ quên được. Lúc đó tôi còn là học viên vừa học không còn lớp bảy.
Hồi đó, vày ba chị em nói tôi có năng khiếu sở trường vẽ và chủ yếu tôi cùng thích được thay đổi nhà kiến tạo thời trang. Ba bà bầu đã đăng ký cho tôi học tập vẽ tận nơi của một cô giáo vừa về hưu. Cô tên Dương, mặc dù đã ngoài cái tuổi năm mươi dẫu vậy cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô hiền hậu lắm! Khuôn khía cạnh cô điền tĩnh, hiền lành khiến tôi luôn luôn có cảm xúc như cô là chị em tôi vậy. Mái tóc của cô ý đã ngả tệ bạc trắng. Cô luôn tốt bụng giúp đỡ mọi tín đồ nên láng giềng xung quanh ai ai cũng quý cô.
Tôi quý cô lắm. Cơ hội đó tôi thường kiêu căng, tự cao, từ bỏ đại với tất cả người vị nghĩ là mình giỏi hơn hồ hết người. Ngày trước tiên đi học, tôi cứ tưởng bài bác vẽ của mình sẽ lấy điểm mười nhưng ngạc nhiên cô chỉ mang đến tôi bé sáu. Tôi tức lắm, nắm là đâm ra tôi ghét cô. Cứ mỗi lần tới trường thêm, tôi không chịu vẽ mà lại cứ quậy phá có tác dụng phiền fan khác. Cô bắt tôi vào bàn ngồi vẽ thì tôi lại vẽ ứng phó với cô. Không ngờ, gồm một lần cô cho đề là vẽ chân dung thầy cô nhưng mà em mê thích nhất. Mọi người người nào cũng vẽ cô. Chỉ có tôi nghĩ hoài cũng ko ra là mình đã vẽ ai cả. Cho nên vì thế tới thời gian nộp bài bác tôi sợ lắm. Tuy vậy không ngờ, cô không hầu như không la tôi mà chỉ nói: “Lần sau nỗ lực hơn nha con!”.
Kể từ dịp đó tôi cảm xúc mình thật bao gồm lỗi cùng với cô. Với tôi cũng đúc kết được bài bác học: “"Không ai là hoàn hảo nhất cả, mỗi người đều có một khuyết điểm”. Trường đoản cú đó, tính kiêu sa của tôi cũng bặt tăm lúc nào không hay. Những bài bác vẽ nhưng mà tôi vẽ ra, ai cũng khen mà lại không bởi vì vậy mà tôi lại sang chảnh và kiêu sa nữa. Hầu như lúc đó tôi vui lắm cùng tôi lại càng quý cô hơn nữa. Cô cũng dạy đến tôi biết cố kỉnh nào là kiên trì tiến hành thì đã thành công.
Tuy tôi chỉ được học với cô giữa những tháng hè tuy nhiên cô vẫn truyền đạt đến tôi không chỉ là những kinh nghiệm quý báu mà còn tồn tại những bài xích học cuộc sống đời thường để tôi tiến hành theo sau này. Từ ngày học cô, tôi đã biết lưu ý đến hơn, chín chắn hơn, có ý chí, kiên cường hơn. Tôi như đã trưởng thành và cứng cáp hơn, bỏ đi cái vỏ bọc kiêu căng, trường đoản cú đại ngày nào. Tôi rất hàm ơn cô. Bây giờ, tuy không học tập cô nữa, những bài học quý báu nhưng cô đã dạy mang lại tôi, tôi đã không bao giờ quên. Tôi sẽ sử dụng những bài học kinh nghiệm này, share với chúng ta của mình, cần sử dụng chúng nhằm tiếp thêm nghị lực cho tôi trên con phố đầy gian truân phía trước.
Tôi vô cùng biết ơn cô. Bây giờ, nếu nói theo cách khác với cô, tôi sẽ nói lên một điều cơ mà tôi rất hy vọng nói: “Con cảm ơn cô khôn cùng nhiều, vày cô vẫn dạy cho bé những điều hay lẽ phải, giúp nhỏ đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Nhỏ yêu cô các lắm, cô ơi”.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 2 - mẫu mã 4
Là học tập sinh, dĩ nhiên hẳn người nào cũng đã một đợt lầm lỗi, phạm không nên lầm để cho thầy cô phải bi quan phiền. Trong cả tôi cũng vậy, chỉ vày một lần ko học bài môn Lý, tôi đã biết thành điểm kém làm cho cô giáo phải ai oán lòng rất nhiều về tôi. Tuy nhiên cô vẫn tha thứ mang đến tôi tuy nhiên tôi cũng bắt buộc nào quên được việc tôi đã làm ngày hôm ấy.
Tối hôm đó, tôi sẽ xem kĩ thời khóa biểu để chuẩn bị bài cho một ngày hôm sau. Tôi quan sát vào thời khóa biểu cùng không thấy môn nào yêu cầu học bài xích cả, không tính môn Lý. Tôi định học bài xích nhưng vì biếng nhác và công ty quan mang lại rằng, lần trước tôi vẫn trả bài và được điểm trên cao rồi nên không nhất thiết phải học bài làm những gì nữa mất công. Nỗ lực là, sửa biên soạn cặp xong, tôi ngay tắp lự chạy đi xem tv cho thỏa thích. Sáng sủa hôm sau. Vào lớp học, các bạn thì ríu rít ôn bài trong những khi đó, tôi thì chỉ lo ngồi tán dóc chuyện trên trời, dưới khu đất với bọn bạn. Ít phút sau, gia sư từ không tính cửa lao vào lớp. Chúng tôi đứng dậy xin chào cô một biện pháp nghiêm trang. Cô đồng ý chào shop chúng tôi rồi ra hiệu chất nhận được ngồi xuống. Cô cất giọng nói: “Cả lớp đem giấy ra làm đánh giá mười lăm phút”. Nghe dứt câu nói ấy, tôi bất giác giật mình và ban đầu lo lắng. Tôi luống cuống lấy tập ra định xem được phần nào tốt phần đó tuy vậy không kịp nữa rồi. Cô ban đầu đọc đề, tôi viết đề vào giấy kiểm tra mà trong lòng lo âu, tốt thỏm. Cô đọc đề xong, chúng ta ai nấy đều triệu tập làm bài, riêng biệt tôi thì nhìn vào đề bài, nó biết tôi nhưng lại tôi chú ý nó sao cơ mà lạ lẫm. Tay tôi như không gắng nổi cây viết, vừa viết vừa tẩy xóa trong khi đó chúng ta xung xung quanh thì hết sức điền tĩnh cơ mà làm bài. Thời hạn trôi qua cấp tốc thật! sắp đến hết thời gian mất rồi! chỉ còn vài phút là phải nộp bài trong lúc đó tờ giấy đánh giá của tôi trắng tinh thật đẹp mắt bởi chưa có chữ viết làm bài nào trong các số đó cả. Lúc ấy, tôi hoảng loạn thật sự, loay hoay hỏi bài chúng ta xung quanh. Nhưng ngoài những cái từ chối và ánh mắt thương hại, tôi chẳng nhận ra điều gì khác bởi người nào cũng đều đang hoạt động gấp rút với thời gian cho bài bác làm của mình. Ngay khi đó, tôi chỉ mong gục đầu xuống bàn và khóc thôi. ở đầu cuối thì thời gian làm bài bác cũng qua đi, những bạn ai ai cũng nộp bài xích với bài xích làm đầy chữ và gương mặt tự tin còn riêng rẽ tôi thì chỉ bao gồm tờ giấy trắng. Tôi bỗng nhiên thấy mũi mình hơi cay cay, khóe mắt nhàn rỗi trào ra hầu như dòng lệ muộn màng nhưng lại tôi cũng cố gắng kìm nén lại vì không thích cô và chúng ta thấy điều tệ sợ đó. Tối hôm đó, về nhà, trong tâm tôi rối như tơ vò với biết bao lo âu không yên, không đủ can đảm đối diện cùng với ba bà bầu của mình. Tôi lẳng yên đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi vào lớp với khuôn mặt vẫn hưng phấn như ngày nào. Nhưng cho đến lúc cô phát bài xích ra tôi new sực lưu giữ chuyện hôm qua và bước đầu lo lắng mang đến số điểm của mình. Tôi cầm bài bác làm bên trên tay, chú ý vào số điểm. Con số 0 thật là khổng lồ tướng, cô ban đầu ghi điểm, cô đọc tên chúng ta rồi mang lại lượt tôi. Thời điểm đó, tim tôi đơ thót lên. Tôi vùng lên và bạo dạn nói: “Dạ thưa cô, tám ạ!”.Cô không nghi ngờ gì cơ mà cứ ghi vào sổ. Tôi thở phào dịu nhõm ngồi xuống. Dẫu vậy rồi tôi lại cảm thấy bể chồn, tức giận trong lòng. Cảm giác ấy có tác dụng tôi bứt rứt đến cạnh tranh chịu.
Vài ngày sau, tôi gặp gỡ cô, nói cùng với cô sự thật sau bao ngày tôi suy nghĩ, đắn đo. Cô ko nói gì, chỉ sửa điểm lại đến tôi đúng với số lượng thật của mình. Thời điểm ấy, trông nét phương diện cô khá nghiêm trang trộn lẫn trong những số đó là một ít buồn rầu, thất vọng. Tôi xin lỗi cô đợt tiếp nhữa và trở lại chồ ngồi. Trong veo buổi học đó, tôi có cảm giác như dịp nào cô cũng nhìn tôi. Tuy nhiên tôi cảm xúc nhẹ nhõm vì mình đã dám can đảm nhận lỗi và thay thế sửa chữa sai lầm.
Xem thêm: Soạn Bài Thuế Máu Lớp 8 - Soạn Bài Thuế Máu Siêu Ngắn
Qua bài học kinh nghiệm đó, tôi thấy bản thân thật bao gồm lỗi cùng với cô. Tôi mong rằng mọi bạn đừng lúc nào giống như tôi, điều này không xuất sắc và vẫn khiến cho người xung quanh mất lòng tin với chúng ta. Riêng tôi, tôi sẽ cố gắng học tập siêng chỉ, chăm chỉ hơn để chưa phải làm cho thầy cô, phụ huynh buồn lòng nữa.
Bài viết số 2 lớp 8 đề 2 - mẫu mã 5
Câu chuyện đáng bi lụy ấy xảy ra từ năm học trước, vậy mà mỗi lần nhớ lại, em cảm thấy như vừa vừa mới qua thôi. Giờ đánh giá Toán hôm đó, em đang nhớ xuyên suốt đời. Đầu đuôi mẩu truyện là chũm này:
Thầy giáo dạy Toán lớp 7A là thầy Thảo. Em cực kỳ th